chiều lặng thầm
Điều hiu gió thổi se chiều
Hàng cây quạnh thế lá vàng nhẹ rơi
Lòng anh tan nát tơi bời
Ngó qua khung cửa trút hơi thở buồn
*
* *
Ngậm ngùi cô quạnh – “tính suông”
Bên hàng tơ liễu rung rinh chiếc mành
Bốn bể vắng lặng âm thanh
Xa xa thấp thỏm bông lau trở mình.
*
* *
Tủi hờn anh lấy tay che
Thương em đứt ruột hồn anh dại khờ
Giữa đài vũ trụ chơ vơ
Minh anh phơ phất tìm thơ nén sầu.
(Hữu Nghĩa)
Bài này đã được xem 1795 lần
|
Người đăng:
|
Gió Đông
|
|
|