hoa vô lệ
Đời ta một mảnh, một mảnh buồn
Khuôn mặt ai oán đầy tang thương
Cụp mắt xuống nghĩ :đời dài lắm
Thê lương bao phủ chốn oan trần.
Cớ sao người nỡ để ta đau
Thương tâm liệt phế ta ngồi đó
Đôi mắt vẫn không thể rơi lệ
Vì cớ sao?Người vì cớ sao?
Đôi mắt hận thù nhưng trống rỗng
Mắt đen tĩnh mịch như mực kia
Đối nhau nhưng không một lời nói
Tựa tiếu phi tiếu đầy đau thương
Đôi mắt vô hồn nhìn cảnh sắc
Nhà xa hoa hay là nhà tù
Giam cầm nơi đây một bóng nhỏ
Hoa vô lệ nhìn đến bi thương.
Hồng nhan họa thủy hóa tro tàn
Kiếp này nỗi sầu giải đâu hết
Mượn tiếng đàn này thay nước mắt
Lệ tràn khoé mi đời phẫn hận!