duyên muộn
Mình đã qua rồi tuổi thơ ngây
Không còn giây phút yêu cuồng say
Em giờ cũng đã thành thiếu phụ
Còn anh mái tóc chuyển màu mây
Cớ sao chúng mình lại gặp nhau
Chẳng nói mà như đã thầm trao
Tình yêu như phận duyên kiếp trước
Đêm về nỗi nhớ cứ hanh hao
Dẫu biết mình không thể bên nhau
Mà sao tim vẫn mãi đớn đau
Có phải đôi ta là duyên muộn
Thôi thì đành hẹn đến kiếp sau