danh hão
Vận rõ là đang thế lắt lay
Đầy đường trẻ,lão nhặt bữa ngày
Rón rén liu khiu thân còm cõi
Lẳng khẳng bước mòn,ngạo trời mây.
Ấy thế,lũ tà cố giả ngơ
Bùi mồm,xoen xoét giọng tôn thờ
Quay lưng tay khoắng thừa canh cặn
Gập mặt ngoác cười húp cạn trơ.
Lại nữa,biển vàng Tổ Quốc ta
Rừng xanh thăm thẳm của nước nhà
Từng phút mất dần...dân nuốt đắng
Tại sao...? Chúng chẳng thấy thiết tha.
Và đây:đất bạn với quê mình
Buốt thay,ngàn thiếu nữ trẻ xinh
Thương mẹ,học hành cam lỡ nhịp
Xót cha,làm đủ việc mưu sinh.
Nhiều lắm,chẳng thèm kể thêm đau
Ngó lũ anh hùng hám danh cầu
Tay vơ lưỡi vét lòi thói bẩn
Phong tặng làm gì. Sóng đục ngầu.
Cũng giận thân mình chửa sức ghì
Mon men vài chữ đuổi buồn đi
Mượn thêm ly đắng khua chua chát
Để lúc đêm buông...giấc lầm lì.