sóng lòng
Hồ Tây gió lạnh bờ vai
Ngẩn ngơ Em đứng đợi ai mà buồn
Người đi chết nửa tâm hồn
Còn lại một nửa dỗi hờn tơ duyên .
Trót mang phận gái thuyền quyên
Mười hai bến nước mà thuyền bỏ không
Mặc cho tình cứ lông bông
Để cho thân gái không chồng vậy thôi .
Phong ba bão táp qua rồi
Buồn lòng đứng ngắm mây trời cho nguôi
Kỷ niệm xưa của một thời
Lặng nhìn rồi lại ngậm ngùi trong tim !