xuân khóc
Xuân cũng khóc nên mưa phùn giăng mãi
Gió hanh hao nên môi tái tê đau
Lệ dầu dầu nên tóc bạc mái đầu
Đâu là nhớ…tình ơi màu sương khói…
Tự huyễn hoặc để mình anh chẳng nói
Cõi u mê… sao lại trói hồn anh
Lỗi hẹn cùng mây biếc chốn trong lành
Cười gượng gạo ru tim anh bé nhỏ
Ngủ yên hỡi !... đừng bao giờ thức nhớ
Kiếp lỡ làng đến đau vỡ con tim
Dặn lòng mình cho khao khát im lìm
Từng giây phút mong manh tìm ngõ vắng
Chỉ tiếng lá rơi trong màn đêm lặng
Mắt nhạt nhòa ôi cay đắng em ơi
Gió mù khơi sao cứ thổi tơi bời
Đây giá buốt …kia một trời đau khổ
Nếu lỗi hẹn chắc em tôi thật tội
Môi chẳng còn run hờn dỗi nữa chăng
Cho cô đơn tím ngắt một ánh trăng
Cho chiếc bóng biết dối gian lần cuối…
Anh hò hẹn khi nỗi lòng có tuổi
Kiếp u sầu tìm đắm đuối trong em
Xuân giao duyên !... cho ngọt tận môi mềm
Hồn ngoan ngoãn dòng trôi êm bát ngát
Em ở đâu ?... gởi cho anh câu hát !...
Tình ru tình …ta đắng chát có nhau
Để ngàn xưa dệt mộng với ngàn sau
Cho hai đứa cụng mái đầu một bóng…
Đông Hà, Quảng Trị, 01.02. 20016
Bài này đã được xem 662 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|