nỗi đau tật nguyền
Em đã khóc...cho kiếp mình quá bạc
Cũng con người chớ nào khác gì đâu
Nuốt thương đau em cố dấu giọt sầu
Lặng lẻ sống...trong bể dâu cay đắng.
Ngày hai buổi em lặng thầm nơi vắng
Tránh người nhìn em chỉ lén nghe thôi
Tiếng Thầy Cô vang dội...thấy bồi hồi
Nước mắt cứ tuôn rơi không níu được.
Thân nặng trỉu nhưng cố lê từng bước
Dù trải qua...bao xuôi ngược dốc đời
Chiếc bóng tàn...dẫu trao gởi chơi vơi
Cũng cuốn hút giữa trời...theo cát bụi.
Trần gian ơi kiếp người sao ngắn ngủi
Vướng chi em bao buồn tủi chất chồng
Để bây giờ cuộc sống cũng bằng không
Thân tàn tật...bềnh bồng...trôi giữa chợ.
26.12.2015
Bài này đã được xem 1045 lần
|
Người đăng:
|
thanhching
|
|
|