dỗ mình những đêm bất an
( Viết thay những người vợ hiền dâu thảo)
Đâu dễ gì viết được một vài câu
Nói lên những gì khó bày tỏ nhất
Bởi mỗi cá nhân như con lật đật
Lắt lay lòng chẳng biết ngã về đâu
Đâu dễ gì ta thấu được lòng nhau
Để tình yêu níu mình về hạnh phúc
Tình mẫu tử…ừ là tình cốt nhục
Để anh bâng khuâng giữa mẹ và mình
Đâu dễ gì đâu dễ phải không anh
Nên em vẫn cố trở thành dâu thảo
Với chồng con là vợ hiền dễ bảo
Mà… ai nghe ai… đến tận đáy bao giờ
Dẫu biết đời chẳng mộng đẹp như thơ
Bởi cuộc sống có trăm điều phải nghĩ
Như mình luôn ước những điều dung dị
Là mỗi ngày tiếng cười ắp không gian
Hỏi mấy ai là vợ ở muôn ngàn
Chẳng buồn khi rượu, bài chen tổ ấm
Chẳng vui khi chồng tươi, con bụ bẫm
Ấy vậy mà đúng thật… chẳng như mơ
Đâu dễ gì viết được cả bài thơ
Khi ngôn từ khó chở đầy chân lý
Chỉ mong anh giận rồi… thương để nghĩ
Mỗi hai dòng em ghép chặt vào tim.
“MẸ NÀO MẸ CỦA RIÊNG ANH
MẸ LÀ MẸ CỦA CHÚNG MÌNH ĐÓ THÔI”.
Phan Thành Lanh