đoá hư không
ĐÓA HƯ KHÔNG
Từ cúi mặt trăng nghiêng về hai nửa
Bữa dương trần đang nắng đổ mưa giông
Người không khóc, mắt ta dường khô lệ
Mà phía về mấy bận trập trùng hơi...
Ở ngoài khơi con sóng nào không tới
Ngẩng trời chiều chẳng trốn kịp chơi vơi
Rốt lòng đợi bình minh trong một buổi
Đời khuyết dần đêm có chịu nhường đâu?
Từ ngoảnh mặt ta về đâu nương náu
Tiếng lòng yêu vẫn tha thiết đìu hiu
Lỡ thơ cạn ta còn ai làm bạn
Mãn kiếp đời tay chạm đóa hư không...