Poem logo
Poem logo

anh mặc áo vét rồi em cũng sẽ khoác váy cô dâu

Tác giả: Hữu Anh
Giữa Sài Thành có góc vỉa hè nhỏ
Hai đứa trẻ bị mất mẹ mất cha
Sống lang thang không có một mái nhà
Không người thân chẳng một ai đùm bọc
Họ gặp nhau một ngày trời đang khóc
Hiên cửa nhà lấy làm chỗ trú mưa
Doanh và Oanh biết tên nhau chẳng thừa
Còn về tuổi Doanh nhỉnh hơn một tý
Oanh nhìn Doanh mắt long lanh độ vị
Bánh mỳ này em lấy ăn chung đi
Xé làm đôi cũng chẳng mất mát gì
Và từ đó họ thân nhau nhiều lắm
Việc đánh giày làm Doanh phải cố gắng
Gấp nhiều lần để kiếm kế sinh nhai
Vì từ đây không một mà là hai
Nên Doanh phải làm thêm nhiều nữa chứ
Dẫu khó khăn với cả hai là đủ
Có anh, em họ thấy đỡ phần nào
Rồi một ngày mùa đông cũng đi vào
Đêm Noel họ thấy là giá lạnh
Bao chuyến xe dòng người đi lễ thánh
Họ nép mình dưới chân bóng cây thông
Oanh tự nhiên cảm thấy chột trong lòng
Rồi gặng hỏi" Nếu ta không gẳp nữa"
Doanh cười tươi xoa đầu em bé nhỏ
Yên tâm mà anh chẳng bỏ em đâu
Anh chỉ muốn sây ngay một nhà lầu
Xe hơi nữa ta cưới nhau em nhé
"Nhưng mà em lại muốn cần có mẹ
Muốn học hành làm cô giáo mầm non"
Hai mươi năm gốc thông đây vẫn còn
Ta sẽ gặp nếu vô tình thất lạc
Họ mỉm cười vui chung từng điệu nhạc
" Lúc ấy rồi em khoác váy cô dâu
Anh mặc lên bộ áo vét thật ngầu
Vào thánh đường làm vợ chồng anh nhé"
Nắm tay Oanh nở nụ cười thật nhẹ
"Ừh đúng rồi ta hứa vậy nha em"
Trên cây thông khắc hai chữ êm đềm
Và hình ảnh nắm tay nhau trên ấy
Vài ngày sau cuộc sống vẫn là vậy
Doanh đi làm chẳng có gì đổi thay
Định mệnh hay bất chợt vào một ngày
Cô gái nhỏ được người-xe đưa đón
Một gia đình doanh nhân bị hiến muộn
Bốn mươi rồi chưa có một mặt con
Họ gặp Oanh trên khuôn mặt héo hon
Từ ủ rũ bỗng chuyển màu hạnh phúc
Bước lên xe vài dòng người tấp nập
Oanh trở thành con gái nhà danh gia
Bỏ lại Doanh với gốc thông già
Hai mươi nữa có quên lời hẹn ước
Doanh mãi miết giữa thị thành xuôi ngược
Khắp nơi tìm người con gái năm xưa
Rồi sóng gió lẫn số phận đẩy đưa
Doanh gặp một tên giang hồ khét tiếng
Kể từ đó Doanh chẳng còn lương thiện
Biết giết người đâm chém vưới người ta
Rồi năm tháng biết bao nhiêu người qua
Biến Doanh thành tên sát nhân máu lạnh
Nghĩ về mình chuỗi ngày dài bất hạnh
Rồi nhớ về cô gái nhỏ thơ ngây
Mà ngày xưa từng được nắm bàn tay
Giờ chỉ biết đứng im nhìn số phận
Còn Oanh giờ mặc lên bộ nhung gấm
Được học hành tương lai được tiến xa
Được tình thương ấm cúng nơi mái nhà
Được cha mẹ được yêu thương đùm bọc
Có bao giờ em buồn rồi em khóc
Chợt nhớ về tên sát thủ hôm nay
Chợt lâng lâng khi tội ác dâng đây
Vì hôm nay Doanh chẳng là anh nữa
Bỗng một hôm ngục tù như mở cửa
"nhiệm vụ này cậu gấp gáp cho xong
Thủ tiêu ngay tên chủ tịch hội đồng
Tên đại ca buôn người qua biên giới
Thứ tao cần đang trong tầm tay với
Ghế ổng ngồi phải thuộc về nơi tao
Làm nhanh đi một khi hoàn thành rồi
Thì cậu sẽ cả đời mà sung sướng"
Súng trên tay Doanh chẳng màng buông xuống
Đạn nạp rồi cò bóp nữa là xong
Nhưng ngờ đâu mọi chuyện lại vỡ vòng
Khi Doanh đã giết nhầm người vô tội
Vòng pháp luật vây quanh như tội lỗi
Phải trốn mình còng số tám công an
Cứ một nơi sống như tên bần hàn
Doanh nhận thấy cuộc đời tàn khép lại
Ngồi nghĩ suy về cuộc đời ngang trái
Muốn làm lại nhưng bắt đầu từ đâu
Nếu chết đi cũng để lại trên đầu
Lời chỉ trích của bao người thiên hạ
Còn phần Oanh ngày đêm đang vội vã
Với việc làm một cô giáo mầm non
Rồi thêm việc điểm tô thêm phấn son
Liệu còn nhớ hẹn thề hai mươi trước
Rồi thời gian cứ chuyển động liên tục
Đến giờ rồi thời khắc của năm xưa
Bộ áo vét Doanh khắc lên đủ vừa
Doanh chạy trốn và tìm cây thông ấy
Cây thông đây mọi chuyện vẫn ở đấy
Dấu in còn hai đứa khắc lên đây
Chẳng thấy Oanh mà phải giữa vòng vây
Doanh gục xuống dường như là bất lực
Một nơi khác Oanh đeo lê trang sức
Khoác cho mình một bộ váy cô dâu
Đoàn xe đi tiếng vỗ tay dẫn đầu
Nhưng chú dễ bấy lâu là người khác
Cuộc đưa dâu chẳng từ nào diễn đạt
Cho tới đường cây thông của hôm xưa
Thì đột nhiên trời lại đổ cơn mưa
Làm mọi chuyện dường như đi phần khác
Bài thánh ca âm vang từng điệu nhạc
Điều nhạc buồn sao lại thấy thâm quen
Chợt nghẹn ngào nước mặt lệ mi hoen
Oanh thấy Doanh vẫn đứng chờ bên gốc
Vội xuống xe không một đôi dép môc
Đến bên rồi" Có phải anh đấy không?"
Em, em đây sao tiếng nấc chạnh lòng
Đoàng một tiếng lệ dòng tuôn máu đổ
Xe công an vây quanh như bảo hộ
"Anh Doanh à, anh hãy đầu hành đi
Giọt máu tươi nhuộm úa tuổi xuân thì
Doanh ôm Oanh còn Oanh thì gục xuống
Mảnh đạn nhỏ từ lưng như rẽ luống
Nhìn lên trời Doanh mím chặt đôi môi
"Gáng sức đi họ kêu bác sĩ rồi
Em phải sống ta phải làm đám cưới"
Oanh mỉm cười hơi thở dài hấp hối
"Phút giây này em vẫn muốn lấy anh
Bế em đi anh hãy chạy thật nhanh
Vào thánh đường đi anh còn đang kịp"
Không để Oanh nói một lời nào tiếp
Cổng thánh đường lúc ấy được mở toang
Tiếng chuông reo tiếng tim đập liên hoàn
Cha tuyên bố hai con thành chồng vợ
Vừa tới đây thì Oanh cũng ngừng thở
Doanh nghẹn ngào ôm Oanh cũng thiếp đi
Nắm mộ đôi vững như muôn thành trì
Đôi tình nhân ngàn đời bên nhau mãi.
..

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm