rút ruột, mòn thân
Cây bút nhả ruột lòng mình ra để cho đời con chữ
Điếu thuốc cháy thân gầy, cốt toả mùi hương ngàn ngạt
Chiếc bánh thơm, dù chưa ai bóc lá banh nhân
Và thỏi son kia, cũng vì vẻ đẹp của làn môi mà cứ cạn mòn đi mãi
***
Em thích thơ, thích văn chương tôi, thích những gì không trông thấy:
Thích tính cách, tâm hồn, sự mạnh bạo và cả cách nhìn đời…
Cách lật ngửa những gì… để nhìn thấy chiều sâu.
Thích cả sở thích tôi: “khu rừng đen yêu dấu” và những gì ở xứ “gui mần”
Thích tôi nói về chuyện muôn loài: lối hành xử thẳng ngay và cao thượng,
…về cả chuyện chúng ái ân giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng giống loài người,
Thích nghe về phương pháp luận cùng những triết lý đường trần,
Thích nghe những đánh giá về cái hay nhất ở đời: Chính là sự tiến hoá đi lên.
Không có cá thể loài nào giống nhau như đúc, vì con cháu luôn hơn đời bố mẹ.
Em thích cả lời tôi rủ rê: Lên mặt trăng, tắm sông ngân, vào vườn cực lạc, cõi bồng lai tiên cảnh
Phải chăng, em đúng là người nghiền thuốc, thích trang điểm, viết thơ văn, thích bóc bánh nhìn phía trong nhân thịt
Và sao không: Ăn luôn ruột ngậy béo bổ bùi…
Đến khi no nê rồi: thì cây bút chì, thỏi son, điếu thuốc…, cả chiếc bánh kia cũng vẹn đời mình
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN