tiếng tàu đêm
Tặng những Bước chân phiêu du
Nhân gian đang say nồng trong vòng tay của đêm
Thao thức mãi những canh dài không ngủ
Con tàu nào rời ga buông tiếng hú
Gợi một nỗi buồn bâng khuâng
Hỡi tàu ơi! bao giờ mới được dừng?
Cứ đi mãi, lạnh lùng theo năm tháng
Mỗi tiếng hú là bao nhiêu khăn trắng
Trao nhau, ướt đẫm nỗi sầu
Rồi tháng ngày đằng đẵng đợi chờ nhau
Kẻ ra đi đêm nằm trên nỗi nhớ
Người ở lại mỏi mòn đời cô phụ
Bao lần lá úa gọi thu về
Nằm nghe con tàu hú giữa đêm khuya
Chợt nhớ về một miền quê yêu mến
Lòng tự hỏi tàu có ga có bến
Còn ga đời ở đâu
Lương Thiện Chiến
Biên Hòa, 1978