xô viết nghệ - tĩnh
Những người áo vải chân trần
Cơm ăn không đủ sưu thuế nặng thâm
Ngày đêm lo lắng gạo tiền
Áo chẳng đủ mặc,nợ nhiều lãi cao
Nông dân khổ cực đói nghèo
Thực dân áp bức nghèo càng nghèo thêm
Công nhân thất nghiệp hàng ngàn
Đồng lương ít ỏi,giờ làm lại tăng
Than ôi!
Bần cùng quá
Những gương mặt đó hoá quắt queo rồi
Quắt vì sao?
Quắt vì đói khát
Miếng cơm manh áo dãi dề tủi thân
Chan đầy nước mắt tái tê cõi lòng
Và thế rồi hai tháng hai - tư
Và thế rồi một sáng tháng năm
Và thế rồi một trưa tháng tám
Và thế rồi một ngày tháng chín
Lòng yêu nước dung chuyển đất trời
Những con người ấy oằn mình đứng lên
Năm ba mươi kia là năm hùng dũng
Công - nông đứng dậy đòi quyền sống
Nhân dân trong nước đầy sục sôi
Họ cầm lên những gì họ có
Từ cây tre gióng ngày xưa đánh giặc
Đến tiếng chiêng và mõ
Kẻ thét,người hô
Và thế rồi
Súng nổ.
Bom rền.
Mặc,mặc đi
Cứ tiến lên như điên như dại
Hai trăm mười bảy người vô tội
Phút chốc thôi hòa mình vào cát bụi
Hồn họ bay về thế giớ tự do
Ngã xuống,ngã xuống,ngã xuống
Lòng yêu nước chẳng thể nào tan
Nghệ - Tĩnh ơi,xương máu làm nên đất nước
Ái thương đất nước đập tan quân thù
Trái đất quay bảy năm năm rồi
Những linh hồn ngày ấy còn không?
Xin hiển hiện trong khói hương nghi ngút
Lòng yêu nước và khí trời sục sôi
Để con cháu hiểu được tất cả
Cái giá phải trả thời cha ông
Cho hòa bình - tự do - độc lập
Của một thời đất nước đau thương!