Poem logo
Poem logo

người mrj già cô độc

Tác giả: Nhà Thơ Quang Lâm
Tôi đã đi qua vùng núi gió bạt ngàn
Hoảng hốt,nghe dai dẳng tiếng khóc xé trời của người cô độc
Mờ mờ,ảo ảo
Màn sương kia đã che lấp cả một ngôi làng đầy vết thương
Gió thoảng qua ớn lạnh
Biến trái tim như lửa cháy thành trái tim băng giá suốt ngàn năm
Gió phơn phớt,lạnh căm căm
Hoà bình đây rồi chiến tranh đâu còn nữa
Mà người mẹ già khóc thét tìm con yêu
Ôi! Qua rồi tết nguyên tiêu
Mà con yêu mãi chẳng quay trở lại
Chẳng giữ lời trước lúc đi xa
Thượng đế ơi!
Sao giáng xuống trần gian một số phận bi thương của muôn vàn thế kỉ?
Để người mẹ mù ai oán,thét gào gọi trời xanh
Nỗi đau mất con như tim xé ruột cào
Ôi! Tình thương chẳng mang đến đây để vá lành,
Mảnh đời bất hạnh
Để người mẹ mù nguôi bớt sự đau thương
Cô độc! Nỗi đau từng mảnh xương vụn vỡ
Nước mắt rơi như nhỏ từng giọt máu
Người mẹ già đau đáu hoài nhớ con
Hỡi con yêu! Con ở phương nào?
Hãy về đây khi tim mẹ vẫn đập
Làm trái tim băng khôi phục lại ban đầu.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm