Poem logo
Poem logo

dấu chấm hết

Tác giả: Nguyên Hữu
DẤU CHẤM HẾT

Em đã đi rồi
Lao vào vòng tay người ấy
Chỉ còn mình anh ở lại
Ôm một nỗi đau...

Đôi mắt trũng sâu
Thâm quầng sau lần giã biệt
Hững hờ bên dấu chấm hết
Dấu mòn... mòn mãi đến hôm nay...

Xòe bàn tay - và đếm ngón tay
Quên rồi nhớ - lạ thay, lạ quá
Cuộc tình đầu vấp ngã
Trên con đường mãi chẳng ai qua...

Đỡ ta dậy, đưa ta về nhà
Thủ thỉ bên ta, để ta quên những gì em nói
Để ta quên cái sau này mới biết mình nông nổi
Dìu tình đi - cứ ngỡ là đi được xa...

Một sợi tóc rơi... ơ hơ... một sợi tóc già
Nó trắng, bạc như một cục nước đá mát
Nó thức tỉnh nguồn đau đang khô khát
Một thể xác bất cần chợt cần ăn...

Cơn mưa nhỏ tự dưng lại ghé thăm
Làm cuộc tình xưa ta bầy ra xem ướt hết
Thôi... thì thôi ta chẳng biết
Xiêu vẹo cùng mưa điệu múa bâng quơ...

Cả đọc thơ
Có mây trắng, núi, rừng và biển
Không có thuyền, chỉ có bến
Chợt thẫn thờ, đọc ai nghe...

Hỡi con mưa nhiêu khê
Hát đoạn đau - nhìn ngó
Tình tắm mưa loang lổ
Thương tình lắm... tình nghèo...

Ôm con tim nghẹn ngào
Ta vẫn chưa làm được
Bóng hình ấy thân thuộc
Vẫn đến thăm nhiều khi...

Cứ đến rồi vội đi
Như ngọn đèn đom đóm
Khi ta nuôi tình ta đủ lớn
Thì chia tay...

Cũng tại nơi đây
Họ đã làm một con đường mới
Đông vui, tấp nập và sôi nổi
Tôi đang và đã hòa vào con đường ấy rồi...

Có một người vừa đi qua tôi...

20-03-2015
Nguyên Hữu

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm