khúc tự tình biển cả
Biển chiều êm
Biển trong ngần đáy mắt
Ta ngồi nghe con sóng vỗ dìu dặt
Ru câu hát của trùng khơi
Những nỗi niềm đầy vơi
Dày thêm gót phong trần phiêu lãng
Mây trời lãng đãng
Ta tan giữa muôn trùng
Thời gian lạnh lùng đưa thoi rớt nhịp đời hối hả
Với trái tim mệt nhoài lạnh giá
Ta đong những buồn vui
Rồi ngậm ngùi
Rồi buông bỏ
Hồn nhẹ như gió
Lòng nhẹ như mây
Tình yêu ta ươm mãi chẳng đầy
Đôi bàn chân đã mỏi
Chỉ còn tiếng gọi
Níu ngày xanh.
NNTH