bẽ bàng !
Cơn gió thoảng qua miền xanh thơ mộng
Sóng rì rào khẽ động miệt vườn yêu
Trăng thơ ngây đùa giỡn với sương chiều
Ta khờ dại ôm chiều vào cung nhớ
Sóng lay động làm hòang hôn tan vỡ
Cây thơ ngây rơi lỡ cánh hoa gầy
Để thu về đong giếng nước thật đầy
Khuôn trăng vỡ giữa mây trời phiêu lãng
Thu xao xuyến rắc mưa ngâu thằm lặng
Thương cho tình mang nặng nỗi sầu đau
Ai yêu ai thu khóc đến bạc đầu
Cành trúc cũng lắc đầu thương đêm vắng
Đã bao kiếp men tình mang vị đắng
Buổi ngọt ngào sao chẳng nhớ chăng ai
Đêm lại đêm sương thu lạnh canh dài
Trăng giá buốt mặc hai dòng lệ ướt
Thu không nợ mà duyên tơ sướt mướt
Đường tình buồn trơn trượt bước chân đi
Bụi thời gian đã phụ kín xuân thì
Giọt lệ thấm bờ mi mà chẳng biết....
Bài này đã được xem 1503 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|