phôi phai
Cứ thế rồi thời gian lại vụt trôi
Hai chúng ta trở thành người xa lạ
Bởi trong tim mỗi người đi một ngả
Từ tư duy lẫn cuộc sống đời thường.
Và thế là ta vơi dần tình thương
Chẳng quan tâm cũng chẳng màng nhung nhớ
Cứ như là ta chưa lần gặp gỡ
Cũng đành thôi vì cuộc sống ấy mà .
Người cần tìm một cuộc sống xa hoa
Ta cần bình yên giữa dòng đời vội vã .
Ta sợ lắm lại thêm lần vấp ngã
Người đi đi , ta đứng lại một mình .
Cũng nhiều lần ta ước mái nhà xinh
Đàn con thơ với mối tình đẹp mãi
Nhưng thời gian khiến ta bình tâm lại
Là mơ thôi chứ thực khó mà chờ .
Rồi thời gian sẽ giúp ta xóa mờ
Giúp quên đi những gì không đáng nhớ
Ngắm không gian ..một mình cho dễ thở
Ta không cần thôi người nhé đi đi .