duyên nghèo
Em chỉ là người đàn bà đã lỡ
Người "nhà quê" tính lại rất ngang tàng
Nhưng yêu ghét em phân định rõ ràng
Không mập mờ , không tham lam ích kỷ.
Em chỉ là người đàn bà cũ kĩ
Bụi thời gian biến Em trẻ thành già
Bao vết nhăn đã có hằn trên da
Với trái tim cả trăm ngàn vết cứa .
Bởi trong đời gặp phải người thất hứa
Nói yêu thương chỉ hời hợt đầu môi
Nên cuộc tình như nước chảy bèo trôi
Mãi lênh đênh theo dòng đời nghiệt ngã .
Đã có lúc tim tưởng chừng hóa đá
Trước tình yêu cứ lạnh nhạt thờ ơ
Chẳng buồn thương cũng chẳng cần ước mơ
Mặc kệ thân một mình rồi bươn trải .
Qua nửa đời bỗng giật mình nghĩ lại
Cớ sao Em cứ sống thế thật khờ
Mải miết làm ..tối tối lại làm thơ
Khi người ta sống có đôi có cặp .
Chắc ông trời đem duyên đi xa lắc
Khiến cho Em sống mãi cảnh cô đơn
Nửa cuộc đời vẫn thế chẳng khá hơn
Ai còn duyên xin để Em giữ lại ! !
( Hà Nội 16h45p 29/08/2016 )