tản mạn
Ly rượu nồng êm ấm giữa bờ môi
Ta dốc cạn kẻo dòng đời hối hả
Cố quên đi bao tháng ngày buông thả
Để an lòng sau nghiệt ngã thời gian
Có hay chăng hạnh phúc chốn trần gian?
Ta bất hạnh nơi tấm màn quá khứ
Ánh hào quang đời quá ư là phũ
Thôi quên đi cho thân đỡ nặng nề
Lại vẫn đầy đâu đó những cơn mê
Khi say khướt là ta về bản gốc
Chẳng tham lam bon chen đời lăn lóc
Xuân đang về tim nảy lộc nguyên sơ.