cơn gió thoảng
Ta lạc lối bởi đường tình vạn nẻo
Dấu yêu giờ đã hóa bụi thời gian
Không trách hờn và cũng chẳng than van..
Sao khơi được đống tro tàn đổ nát?..
Thôi thả hết những nỗi niềm khao khát
Nhờ sông dài mang đến tận biển xa
Trao cho người viết lên khúc tình ca
Để lưu dấu thời bên nhau say đắm
Rồi mai đây trên đường đời xa thẳm
Ta và người chẳng còn nhớ về nhau
Kỷ niệm xưa cũng phai dấu nhạt màu
Như vệt khói tan vào trong đêm vắng
Câu yêu đã chôn vùi trong sâu lắng
Tim nhuộm màu héo úa vết rêu phong
Buông hững hờ và thôi hết chờ mong
Thương yêu cũ chỉ là cơn gió thoảng