Poem logo
Poem logo

tóc mọc chân trời

Tác giả: Trần Khiêm
Những chiếc chén xoay tròn
Nỗi buồn
Sắp khô kiệt sữa

Họ nhảy múa cùng nhau trong vùng xoáy của giấc mơ
Họ ném đêm qua cửa sổ
Quyền bính nào biến kỷ vật hoang hoải kia

Thành những cặp tình nhân?

Tháp chuông chưa từng được phép uốn cong
Vì đường tàu không muốn thẳng
Xuyên thấu những lỗ tai lừa
Trí nhớ của những chiếc thang cao ngất

Bầu trời

[…..]

Em có cặp vú nhỏ nằm gọn trong lòng tay
Cặp vú mềm cảm ứng
Và khi đàn hải điểu nhận ra vết loang trên biển của một tấn thịt ngư dân
Tôi lập bàn thờ trước sông
Cúi đầu hôn những yếu mềm
Cất vào trong túi
Những hình thù của chết

Con đường dài, trắng trẻo
Gót chân gieo hạt hoang thai
Đằng sau đằng sau đằng sau đằng sau
Bản giao hưởng lệch chương
Của lũ dế mèn mới lớn
Nàng tiên cánh bướm ngủ quên trong trái khế vàng rỗng ruột

Tôi nhận ra phố phường, lúc không còn ánh sáng – một căn hầm hỗn mang, quánh đặc, tất cả sẽ nhận ra tôi – là đứa chẳng nhận ra gì – những tiếng kêu xào xạc. Đêm dệt bằng đám tơ tằm được căng ra – non nớt, mỏng, thưa, và thẳng thớm

Những quằn quại mồ côi
Quả táo mèo nẻ môi
Buổi chợ phiên cuối cùng của đám đàn bà từng cỡi trên lưng gió bấc
Phảng phất mùi trầm – hương men bịn rịn

Người ta biết mình say
Chứ chẳng thể biết lúc nào mình tỉnh

Vì vô vọng là tự do
Tôi thổi tôi qua bãi tha ma
Dập dờn lau sậy
Dòng chảy ấm mềm. Vì vô vọng là tình yêu. Mặt đất lõm lồi gợi dục. Chuyến xe ngựa rón rén chở những đôi mắt thâm quầng về xứ sở lặng câm sám hối

Sám hối
Vì ai cũng đã từng
Phạm tội hiếp dâm

Hiếp dâm em
Giấc mơ mang tên suối tối
Suối tối mang tên giấc mơ
Giấc mơ mang tên tỉnh rụi
Con bọ ngựa lên trời
Giữa tháng Bảy, đầu tháng Ba, tôi
Trò chuyện với chứng câm
Những cánh buồm lê thân trắng xóa. Biển mặn như . . .

Biển mặn như . . .

Biển mặn như . . .

Hiếp dâm em . . .

Đám lục bình lừ đừ chắp vá những rạch nước ngoại ô
Dòng chảy dài thườn
Ưỡn ẹo
Những múi thịt trăng non
Đã ngưng mềm mại bao giờ?

Tôi qua chiều mùa thu – vị gừng tươi ngục tù – tán bằng lăng dậy thì – dẫn đường qua non sông – qua sông chiều mùa thu – tóc dài, sương, rũ rượi – bản đàn đêm rách rưới

(Ôi! Trăng vàng cung phi!)

(Ôi! Trăng vàng cung phi!)

(…..)

Nhúng gót chân vào vực trời mang tên bóng núi
Chỉ những gót chân – thứ trần truồng chưa bao giờ biết bay

Mầm cây vừa mới nhú – con đường sâu thẳm – địa ngục mùi mẫn kể chuyện lang thang – thiên đàng nấp sau chiếc bóng – tiệc cưới của lũ sóc trên cành trâm – thứ chuyển động não nề của sông – những lồi lõm hồn nhiên – những mặt bằng lão hóa.

Bí ẩn sau lớp áo mặt trời

Nàng đã chết năm xưa
Từ nỗi buồn trứng nước
Ở bên kia tầm phủ hôn hoàng

Đàn chó sói của nỗi lạnh sống lưng
Đám con trai thắp nến cho một bầy con gái

Tất cả đầu thai của cỏ
Mai là ngày giỗ của loài bò nguyên thủy
Tượng mèo cái há mồm


Dưới bàn
Thờ – tiếng rên
Của quỷ – mạt pháp
Quá uy nghi – bức tượng
Thần mọc lên da thịt – và bắt
Đầu – lú – nhú – những – sợi – lông.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm