gió với bạn
GIÓ VỚI BẠN
Gió lại đến cất lời han hỏi
Nầy Sáng ơi! chẳng nói lại ngồi
Như hồn ở tận xa xôi
Lan man tư lự, đầy vơi nỗi niềm!
Bạn thân hỡi! Hằng đêm điệp khúc
Đã nghĩ gì? Những lúc suy tư
Mà sao buồn bã, thẩn thờ
Giống như quạnh quẽ, chơ vơ cõi lòng!
Sông xanh chảy theo vòng xuôi ngược
Nương thuỷ triều con nước xoay vần
Lặng nhìn nét bạn bâng khuâng
Một vầng ảm đạm xé lần tả tơi
Thuở hôm nào đầy vơi nồng ấm
Thế mà nay nét thắm loãng pha
Phải chăng hồn nhẹ ngân nga?
Đi theo tiếng gọi gần xa mất rồi!
Sáng ơi Sáng! Một thời năm tháng
Những chiều buồn có bạn có ta
Cùng chung quyện bóng xế tà
Lời ca, tiếng hát trải ra giải sầu
Có những buổi canh thâu thao thức
Sẻ chia tình, day dứt cho nhau
Đắng cay, tàn úa, héo sầu
Gió đưa, bạn nhỏ, ánh màu xót đau
Rồi hôm nay, lệ trào khoé mắt
Thấy sao như đã mất bạn rồi!
Ai kia tìm hái sao trời
Để cho gió lạnh tả tơi tâm hồn…!
Gió ơi gió! Tủi hờn chi nữa
Suốt cuộc đời trăn trở, ta mơ
Từng đêm luôn mãi đợi chờ
Mong trăng toả sáng để rờ sao đêm
Yêu trăng sao là niềm mộng sống
Chẳng đổi thay tận bóng hồn ta
Thời gian dõi mắt gần xa
Ảnh hình đã khắc, tim ra đón tìm!
Luôn ghi dấu hằng đêm có bạn
Một bạn đường tỏ rạng đậm đà
Vi vu dưỡng hướng xông pha
Lộng vang dũng mãnh, chẳng sa luỵ đời!
Từng khắc nguyện chẳng rời tình bạn
Mãi bên nhau lai láng hương nồng
Sông sâu nước chảy xuôi dòng
Vẹn tròn, thắm thiết tâm đồng tình ta
Nay hồn vút bay ra vũ trụ
Gặp sao trời ấp ủ vầng pha
Nghe yêu, thấy cảm sao ngà
Nhưng đong đầy mãi sắc hoa với người!
Dẫu đây duỗi hái sao trời
Đừng buồn thổi nhé, nghe lời thiết tha
Lòng nầy nguyện chẳng phôi pha
Trọn đời vẫn mãi hồn ta chẳng dời
Tan đi khắc khoải bạn ơi!...
Nguyễn Thành Sáng