thao thức nỗi niềm
Thao Thức Nỗi Niềm
Sáng đã qua rồi, nay quá trưa
Khung trời nhạt ánh, kéo hồn thưa
Để cho vắng lặng, bầu khung ảnh
Một cánh chim trời khuất chốn xưa
Bến cũ, con thuyền xa thuở ấy
Hừng đông rạng tỏ, ít vầng mây
Đường về nẻo lạ ngần quang đãng
Ấm áp ánh vàng quyện cỏ cây
Nẻo đến chân đi bừng ý sống
Đây kia bốn phía ửng vầng đông
Chim bay khoẻ cánh về xa vợi
Nào thấy cung trời chuỗi lộng phong!
Phơi phới bừng khơi thắm mặn mà
Nhịp nhàng, rộn rã khúc hoan ca
Chẳng vương, chẳng lụy bầu tâm sự
Thanh thản tâm hồn trải mộng xa
Thế mà bỗng chốc trời rơi hạt
Tí tách mưa đêm động nỗi sầu
Lữ thứ chân đi giờ thấy nặng
Rồi buồn lặng lẽ chuỗi canh thâu!
Có phải bỏ tim vào mộng mị
Gửi hồn nơi đó, bước mơ đi
Để đau trắc trở, thuyền duyên phận
Dào dạt, u hoài mãi khúc bi
Ngày tháng dần trôi, nặng nỗi niềm
Từng đêm trăng rủ trải bên thềm
Nghe lòng thao thức về xa vợi
Trăn trở âm thầm giữa bóng đệm
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)