thơ em! niềm trăn trở
THƠ EM! NIỀM TRĂN TRỞ
Em ru ngủ tình đầu…trong thoáng nhớ
Rồi phôi phai năm tháng dưới khung mơ
Còn nơi tôi sao cứ mãi dật dờ
Vương vấn mộng trăng thơ, vầng trải bóng!
Tiếng yêu đương năm xưa quần khuấy động
Cho tâm hồn dậy sóng chuỗi thời gian
Từng đêm dài lặng lẽ nỗi buồn tênh
Nghe lưu luyến gập ghềnh trên nẻo bước
Mới hôm nào thuyền xuôi theo sóng nước
Gặp bến vườn trải trước ánh ngàn khơi
Dõi mắt nhìn sắc thắm cánh hồng tươi
Dẫn hồn mộng, ghé rồi… ôm thổn thức
Để vạn sầu phủ vây niềm trăn trở
Suốt thời gian vầng tỏ khuất mờ xa
Từng đêm đơn khe khẻ tiếng lòng ca
Bài ly biệt, xót xa tình yêu dấu!
Mấy mươi thu đắm chìm trong bể đáu
Vọng con thuyền thả dạo bến sông thương
Ôm tái tê, héo hắt mảnh trăng buồn
Bị che phủ, canh trường mờ vắng lặng…
Dòng thơ em như ngàn tia sợi nắng
Xuyên tim tôi trải ấm lại hồn xưa
Nghĩ có lẽ giờ đây cũng đủ vừa
Khép quyển sách bốn mùa… ghi nỗi nhớ
Từ trên xa vầng thanh còn sáng tỏ
Vẫn lung linh theo gió nhẹ đưa qua
Tiếng lao xao thoang thoảng nhịp sau nhà
Tròn tròn giọt sương pha dần chuyển động
Tay tôi nhẹ thả dần đi quả bóng!...
18/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)