rụng cách thơ bay
Trời thu khoác áo lụa mềm
Trăng rằm mọng chín bên thềm ai căng
Dòng đời huyễn hoạc thời gian
Đất trời chuyển dạ lệ chan nát lòng
Kiếp đời trải rộng mênh mông
Mà tình đời chật như đồng cỏ hôi
Thương cho trăng mãi mồ côi
Xác thân ta cũng lẽ đôi cuộc tình
Mông lung nhìn thấy bóng hình
Đời ta xơ xác một mình trong mây
Nghe hồn mọc cánh mỏng gầy
Cố bay thoát khỏi thân này tái tê
Hoàng hôn nhạt nhẽo đường về
Mưa tan nát lá gió ê chề chiều
Hồn ta một bóng phiêu diêu
Cánh thơ rơi rụng bên lều thơ điên...
Bài này đã được xem 1059 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|