kéo rèm lên đi em!
Hỏi nhỏ em nè! Em hỡi em!
Phải chăng thuở ấy tím con tim?
Đau thương, quằn quại bao ngày tháng
Nên khiến giờ đây…muốn phủ rèm!
Phủ rèm, giữa bốn bức tường hiu
Khoảnh khắc thời gian lướt nhẹ diều
Cõi lộng mênh mang, niềm trống trải
Hồn sầu lãng đãng chốn phiêu diêu
Nhưng rồi có thấy vầng mây xám
Lờ lững trôi qua dưới lộng tầng
Một thoáng chạnh hồn vương vấn thuở…
Để từ thăm thẳm trổi bâng khuâng?
Nhìn ai hạnh phúc dưới đò đưa
Rộn rã vui cười giữa sớm trưa
Bậu bạn xa gần, bao lữ khách…
Tủi hờn đơn độc nẻo sầu lơ?
Có thấy vạn buồn vây phủ quanh
Áng mờ ảm đạm trải khung xanh
Lạnh lùng, trống vắng bao trùm khắp
Từng chiếc vàng thu rụng rớt cành?...
Tôi đã qua đi một khoảng đời
Cũng yêu nhiều lắm, cả lòng tôi
Xây bao lầu mộng cho tình ái
Rồi bỗng cuồng phong giũ sập bời
Để cũng như em, thắt thẻo lòng
Thuyền neo, kéo ụ, bỏ dòng sông
Mái che kín mít, trùm thân phận
Lặng lẽ, đìu hiu, khỏi lớn ròng!
Vậy mà cứ mãi lắc lư hồn
Quạnh quẽ thêm buồn mỗi sớm hôm
Tiếng vọng âm vang lời dĩ vãng
Xoáy tròn, rung nhĩ, dập từng cơn…
Dẫu biết khung trời vạn ánh sao
Dãy ngàn đây đó lắm lao xao
Biển xanh nước chảy muôn trùng sóng
Nào chẳng trăng thanh thiếu gió gào…
Thà vậy còn hơn phải nép mình
Sau vườn héo hắt cánh hoa xinh
Hồn mơ đơn độc, hồn mơ nghẹn
Khắc khoải thời gian…một chữ tình!
Hãy bay theo gió, gió theo mây
Phôi lãng sầu tư, hết thở dài
Giữa cõi thênh thang sao chẳng có
Một vùng thanh đãng ngất ngây say
Còn hơn em hỡi! Cứ heo may!...
9/8/2016
Nguyễn Thành Sáng