thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (224)
CUNG ĐÀN LỠ NHỊP
Đêm qua nhẹ khảy một cung đàn
Cảm thấy không còn đượm tiếng ngân
Bởi tại dây chùn hay cứng ngón
Nên thành chan chát một âm vang!
Cho khuya lạnh lẽo áng mây giăng
Che phủ trăng treo, ánh nhạt tàn
Con nước dòng sông chìm bóng tối
Chập chờn gờn gợn sóng lăn tăn
Đìu hiu cảnh vật lại thêm buồn
Lặng lẽ bên bờ lá nhỏ tuôn
Giọt lệ lăn dài trên cỏ đất
Chìm sâu khuất dạng dưới màn sương
Vì đâu còn nữa thuở cây xanh
Sáng sớm vươn vai trổ nhánh cành
Năm tháng phơi mình trong nắng gió
Tan rồi sắc thắm nét đan thanh!
Giờ đây mây giạt cuối chân trời
Chầm chậm không gian cuốn lại rồi
Vầng ửng hừng đông bầu ánh rạng
Đem về cất kỷ nẻo xa xôi…
Cảm bến sông xưa ngóng vọng miền
Tháng ngày mờ nhạt ánh mơ duyên
Chạnh lòng năm cũ, lay trăn trở
Muốn buổi chiều nay thả mộng thuyền
Nhưng chẳng trổi lên khúc ngọt ngào
Bởi tàn canh lạnh, tối mờ chao
Cóng tê, sương giọt loang vào điệu
Êm ả, du dương chẳng thể nào
Thôi đành cuốn lại mảnh hồn dao!
NTS
XIN ĐỪNG ĐỂ RỚT CUNG THƯƠNG
Có thể là anh thấy đã nhàm
Còn em thì vẫn cứ tham lam
Một ngày vắng bóng sầu u uất
Chỉ biết một mình với thở than...
Chẳng nhạt không phai vẫn cứ buồn
Đêm đông lạnh lẽo hạt mưa tuôn
Một mình vò võ trông phương cũ
Tâm lạnh hồn trơ dạ héo hon.
Nước chảy rêu xanh đá vẫn mòn
Ngại ngần cây cội ở đầu non
Hững hờ chi bấy đau lòng bạn
Cứ nhủ rằng ta mãi sắt son
Mình vẫn thương ta vẫn đợi mong
Ước gì đừng có nói rằng không
Một mai trời đất dầu dâu bể
Ta vẫn nhớ mình ta vẫn trông
Mượn ít vần suông để tỏ lòng
Mãi tin tình nghĩa thuỷ và chung
Vững tay chèo lái con thuyền nhỏ
Quên cả sóng trào vượt bão giông
Bao ngày cùng cất tiếng ca vang
Gió níu đêm thanh lộng tiếng đàn
Rít rít tâm tình không bỏ lỡ
Xin đừng để rớt mất cung thương
TH