thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (226)
Xin đừng để rớt cung thương
Có thể là anh thấy đã nhàm
Còn em thì vẫn cứ tham lam
Một ngày vắng bóng sầu u uất
Chỉ biết một mình với thở than...
Chẳng nhạt không phai vẫn cứ buồn
Đêm đông lạnh lẽo hạt mưa tuôn
Một mình vò võ trông phương cũ
Tâm lạnh hồn trơ dạ héo mòn.
Nước chảy rêu xanh đá vẫn mòn
Ngại ngần cây cội ở đầu non
Hững hờ chi bấy đau lòng bạn
Cứ nhủ rằng ta mãi sắt son
Mình vẫn thương ta vẫn đợi mong
Ước gì đừng có nói rằng không
Một mai trời đất dầu dâu bể
Ta vẫn nhớ mình ta vẫn trông
Mượn ít vần suông để tỏ lòng
Mãi tin tình nghĩa thủy và chung
Vững tay chèo lái con thuyền nghĩa
Quên cả sóng trào vượt bão giông
Bao ngày cùng cất tiếng ca vang
Gió níu đêm thanh lộng xóm làng
Rít rít tâm tình không biết chán
Cùng nhau đi múc ánh trăng vàng
Xin đừng để rớt mất cung thương
TH
NỖI LÒNG CỦA ANH
Mấy bửa hôm nay anh xốn xang
Lỡ đưa tay đụng ánh trăng thanh
Cho quần u tối loang qua cửa
Dờ dật tâm hồn kẻ ngắm trăng
Thắm thoát trôi qua cận bốn mùa
Tình yêu thắm thiết trải canh khuya
Biết bao tâm sự, bao lưu luyến
Ấm áp, thân thương, đẩy áng mờ
Thời gian ngày tháng đậm thêm sâu
Tan xóa, ưu phiền cuộc bể dâu
Xa cách nhưng hồn gần gủi lắm
Dõi trông đêm đến được gần nhau
Khắc đậm trong tim một ước nguyền
Trọn đời kết chặt mối lương duyên
Dẫu cho ảo ảnh hay thành thật
Một hướng mà đi, chẳng chuyển thuyền
Mình ơi! Như thế! Của lòng anh
Chẳng gió đong đưa giạt lá cành
Chẳng phải mây trời trôi lãng đãng
Để rồi khuất bóng giữa khung xanh
NTS