thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (263)
Vườn xưa
Vườn cũ ngày xưa vẫn đắm say
Ngát thơm hương nức sáng vầng mây
Mời người ghé lại thăm nơi cũ
Tin đợi tin trông mãi chốn nầy
Lung linh một dải tựa trăng ngà
Vần điệu du dương trầm bổng xa
Hồ hởi giai nhân lần lượt đến
Thoảng đâu tiếng sáo lọt ngân nga
Kí ức ngày nao chạm bến mơ
Chim quyên lảnh lót tiếng trông chờ
Trời trong thanh vắng hồn vơ vẩn
Tự trách dòng trôi cứ lững lờ
Niềm mong nỗi nhớ cứ dâng tràn
Giấu lệ vào trong vẫn chứa chan
Vắng bóng tình xưa tim thổn thức
Thinh không cánh én liệng mơ màng
Nhớ mãi ngày nào trời đổ mưa
Lá vàng xao xác chút lưa thưa
Bước chân lối cũ đang ngần ngại
Chợt tiếng dương cầm vang vọng đưa
Vạn kỉ tình chân chẳng thể đùa
Con đường xa cách con đường xưa
Nhạt nhoà áo tím hoàng hôn gọi
Đã khắc vào tim chẳng bán mua
Kìa xem ai lẩy khúc đàn buồn
Khắc khoải ngày xưa để lệ tuôn
Bến cũ thuyền ơi đừng lạc lối
Vườn xưa thắm mãi nẻo tâm hồn…
Có về vườn cũ…nữa hay không?
TH
CÓ PHẢI CHĂNG
Dạo bước chậm đi qua khu vườn nhỏ
Chợt tiếng đàn ai đó khảy du dương
Như canh khuya rỉ rả giọt sương buồn
Nhỏ lặng lẽ bên đường đêm vắng lạnh!
Âm thanh nhẹ mà nhạc hồn vút tận
Để dạt dào mấy bận phải dừng chân
Nghe nỗi niềm xúc động nhịp bâng khuâng
Dòng rung cảm bao lần xoay chuyển bóng
Hỡi người ơi! Vì sao thao thức mộng?
Ôm cung sầu khuấy động quả tim ai
Cho không gian bao phủ sắc heo may
Ngàn lá rụng trải dài chân lữ khách
Lất phất thổi, mưa lòng rơi tí tách
Thay dòng châu cạn sạch tự bao giờ
Chuỗi thời gian tuyết trắng phủ mịt mờ
Bầu héo hắt thẫn thờ luôn trăng chạnh!
Nỗi cô đơn trở thành âm thanh quạnh
Tiếng nỉ non canh cánh điệp tơ lòng
Như vầng mây xam xám nổi bềnh bồng
Trên cõi lộng xuôi dòng về diệu vợi….
Biến không trăng, thiếu sao thành rười rượi
Tái tê hồn bóng tối của đêm nay
Cho cô đơn, khắc khoải giống như ai
Từng điệp khúc ngân hoài lời xao xuyến
Có phải chăng đây, kia là mộng viễn
Tự ngàn năm biển hẹn với non thề
Khiến đêm nay lữ khách chuyển chân về
Nghe tiếng vọng lê thê niềm mong đợi!...
NTS