thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (265)
EM & TÔI
Đêm khuya dưới ánh trăng tàn
Em ngồi thao thức đôi hàng lệ rơi
Hắt hiu quấn lấy mảnh đời
Chăn đơn, gối chiếc buồn ơi, thật buồn!
Nỗi niềm theo giọt sương tuôn
Phôi phai, tan loãng bên đường gót chân
Quặn đau héo úa bao lần
Thơ đan nhẹ chảy, bâng khuâng mộng ngàn
Tay em cầm áo thu vàng
Hồn trôi lờ lững, lang thang…chốn nào
Canh thâu gió lắc xạt xào
Bao nhiêu tiếng gió, để sầu bấy nhiêu
Đời em là chuỗi ngày chiều
Là vầng mây xám phiêu diêu cuối trời
Mãi trông, mãi đợi, mãi chờ
Đến khi trôi tới nát mờ loang tan!...
Còn tôi ôm lấy phũ phàng
Nắng mưa cát bụi, võ vàng, đắng cay
Từng đêm hướng vọng đâu đây
Nghe niềm uất nghẹn u hoài, giá đông
Ưu tư, khắc khoải, trên dòng
Lộng cuồng đẩy mộng cuốn tông gát bờ
Tháng năm mục nát, rã rời
Trăng treo đỉnh núi, bồi hồi hồn sương…
Hoàng hôn hai cánh mây buồn
Duyên tơ đan kết mộng thường dỡ dang
Quyện tay nâng quả tim vàng
Thả vào sóng nước, chuyển ngàn mộng thơ!
NTS
EM & TÔI & ĐÊM
Đã bao lần thức tàn canh
Để nghe gió buốt để tràn lệ rơi
Đã bao lần luống ngậm ngùi
Phương trời xa cách vọng lời tri âm
Bồn chồn nuối tiếc tháng năm
Mà đâu có dám xa xăm cách lòng
Nguyện thề như bến với sông
Em và tôi gắn tình nồng năm xưa
Cuộc đời là cuộc chen đua
Tưởng như chắc chắn ai ngờ lỏng teo
Nương sâu sắc đỡ giáo điều
Ngỡ là thắm thiết ra chiều nhạt phai
Khát khao nào sớm nào mai
Ấm tình vạn kỉ đêm dài nhỏ to
Bao lần vun vén nỗi lo
Để đêm mọi sự tròn vo vẹn toàn
Đừng đeo đẳng nỗi hàm oan
Vui chưa kịp đến lo toan kéo về
Con tim nghẹt thở tái tê
Quật quăng vật vã tứ bề đớn đau
Gượng thôi nên nhuốm nỗi sầu
Cố quên mà vẫn in màu vời xa
Đi thôi một chốc thoáng qua
Ai dè vướng bận theo đà bám luôn
Đêm nay vắng bậu ta buồn
Chữ duyên nhàu nát như tương còn gì
Vậy mà nỗi nhớ chẳng đi
Đêm dài thao thức Tôi vì Em tôi...
TH