Poem logo
Poem logo

thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (269)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Xin đừng để rớt cung thương

Có thể là anh thấy đã nhàm
Còn em thì vẫn cứ tham lam
Một ngày vắng bóng sầu u uất
Chỉ biết một mình với thở than...

Chẳng nhạt không phai vẫn cứ buồn
Đêm đông lạnh lẽo hạt mưa tuôn
Một mình vò võ trông phương cũ
Tâm lạnh hồn trơ dạ héo hon.

Nước chảy rêu xanh đá vẫn mòn
Ngại ngần cây cội ở đầu non
Hững hờ chi bấy đau lòng bạn
Cứ nhủ rằng ta mãi sắt son

Mình vẫn thương ta vẫn đợi mong
Ước gì đừng có nói rằng không
Một mai trời đất dầu dâu bể
Ta vẫn nhớ mình ta vẫn trông

Mượn ít vần suông để tỏ lòng
Mãi tin tình nghĩa thuỷ và chung
Vững tay chèo lái con thuyền nhỏ
Quên cả sóng trào vượt bão giông

Bao ngày cùng cất tiếng ca vang
Gió níu đêm thanh lộng tiếng đàn
Rít rít tâm tình không bỏ lỡ
Xin đừng để rớt mất cung thương

TH

NỖI NIỀM CỦA ANH

Em nhỏ giọt lòng qua mấy câu
Kèm bài thơ cũ thuở mưa ngâu
Dưới chiều rả rích mùa thu quạnh
Tím lại lòng anh, khúc nghẹn ngào!

Em à! Một đời định mệnh kiếp lênh đênh
Năm tháng, đêm ngày chảy bốn phương
Cũng khắc thang thênh dừng đứng lại
Dòng sông chuyển hướng ngược xuôi lên

Trăng thanh lúc tỏ lại khi mờ
Khách bến buổi đầy, bửa vắng trơ
Quả chín mịn mềm, thi vị ngọt
Hôm kia cũng cứng, cũng xanh lơ

Làm sao tròn mãi hỡi người thương!
Vầng sáng đâu giăng suốt đoạn đường
Vắng lặng canh khuya luôn vọng lại
Côn trùng non nỉ, giọt sương buông!

Bởi có âm vang điệp khúc đời
Mới nghe tiếng lộng cõi chơi vơi
Mới lâng nguồn cảm từ sâu thẳm
Mới hiểu buồn đau đã mất rồi

Anh chẳng tô son, vẽ thắm màu
Đâu đem ngọn nến đốt vì sao
Đâu mang thử thách trèo lên ngọn
Đâu nỡ cho em đổ lệ sầu

Chỉ sợ canh khuya cứ mãi đàn
Mê hồn, chìm đắm, nhạt tình trăng
Để vầng lóng lánh soi muôn nẻo
Lặng lẽ bên sông, khuất nhạt tàn!

NTS

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm