thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (275)
Tản mạn khuya
Bởi buồn nên cứ lang thang
Chiều xưa tìm nhặt lá vàng vừa rơi
Trách ông xanh chẳng mỉm cười
Để cho dạ héo rụng rời hôm qua
Lặng nhìn một ngọn gió sa
Để hoa mua tím la đà đồi nghiêng
Muốn xua đi mọi ưu phiền
Canh khuya rỉ rả nỗi niềm nhặt thưa
Nhủ trời sao lại cứ mưa
Để lòng day dứt chẳng chừa dứt day
Khát khao nâng chén rượu cay
Để cho tan tác những ngày quạnh hiu...
TH
Thao Thức Canh Khuya
Hôm rày hai nẻo tạm xa
Thủi thui cuốn ảnh chiều tà chơi vơi
Buồn buồn vọng ngóng xa xôi
Đàn cò lảy nhịp, ngân lời nhớ thương!
Vườn cây tĩnh lặng gợi buồn
Lá trầm héo hắt, tụ sương đêm dài
Âm thầm nhỏ giọt hoài ai
Khuất sau quạnh quẽ, lắt lay cánh sầu
Trăng thanh phủ xám mái đầu
Một vầng hai ánh, dạt dào tâm tư
Sông khuya sóng nước giạt bờ
Thuyền xuôi theo gợn, chơ vơ nỗi niềm
Giá đông áo trắng trải thềm
Bếp than thiếu lửa màn đen bao trùm
Xa xa ửng đỏ bập bùng
Vấn vương, lưu luyến trập trùng nhấp nhô!
Dưới đèn góp ánh vàng tơ
Phả lên giấy mực loáng thơ chốn ngàn
Tay ôm cõi lộng mênh mang
Hồn hòa mây gió thênh thang mộng đời…
Đêm nay thiếu vắng em rồi
Vầng thanh tách mảnh chia đôi tấc lòng
Nửa mờ ảm đạm trôi sông
Nửa loang lóng lánh bềnh bồng mây sương
Cách nhau mấy độ trăng đường
Mà sao nỗi nhớ, niềm thương ngập tràn
Tối om mới tiếc ánh tàn
Có xa mới thấy võ vàng hồn yêu!...
NTS