thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (285)
Mãi Còn Đây!
Tôi giờ hết muốn phải ôm em
Cũng chẳng thèm hôn cánh ngọt mềm
Cả tiếng yêu thương từ dạo ấy
Càng không thích nói, cất vào tim!
Bởi ôm rồi phải nghẹn đau thương
Lưu luyến tình ai mãi bước đường
Sóng nước vật vờ, thuyền lặng lẽ
Canh tàn hiu hắt, nhỏ sầu sương
Hương thắm đậm đà mỗi nụ hôn
Tím lòng thương nhớ, lịm từng cơn
Nắng tàn, ảm đạm nhìn mây lững
Vương vấn trào dâng, nát mảnh hồn
Và tiếng yêu ai tự thuở nào
Giờ đây gói lại, thả chìm sâu
Không màng, không muốn, không ngân nữa
Nói để làm chi…ánh lệ trào!
Thôi em đừng nghĩ với đừng mong
Ước vọng càng thêm quặn cõi lòng
Muôn cánh lục bình loang sắc thắm
Cũng dần theo sóng, giạt bờ sông
Chẳng phải mình em chịu xót xa
Thâu canh vò võ quấn trăng tà
Tôi đây cũng khổ, cũng đau nhói
Tuyết trắng phủ trùm buốt tái da
Ôm, hôn, nói, cả ba điều ấy
Tôi ném xa rồi, ném thẳng tay
Còn tiếng sau cùng…Anh có thể…
Thì em! Em hỡi! Mãi còn đây!
NTS
ƯỚC CHÚT THẦM THÌ
Sao lại cứ trách em hoài thế vậy?
Có khi nào em đã kịp quên anh
Từ hoàng hôn cho tới lúc bình minh
Lòng thổn thức hướng về nơi xa ngái
Ước ao rằng sẽ có anh mãi mãi
Dẫu biết rằng sông có lúc chao nghiêng
Nước tràn vô làm ướt cả lòng thuyền
Nắng có trải vẫn không khô như cũ
Lời hẹn thề đâu phải là quá khứ
Trái tim luôn lưu giữ bóng hình ai
Sao lại cứ trách em cứ trách hoài
Cho khoảng trống trái tim ngày thêm rộng...
Dẫu ngoài kia trăm ngàn cơn gió lộng
Vẫn đợi anh mỗi lúc chút thầm thì...
TH