thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (292)
Trống Rỗng !
Ta trống rỗng! Cái đầu ta trống rỗng
Chỉ chứa toàn cái bóng của không không
Để hôm nay thả lòng vào cõi trống
Tắm ngộp hoài lỏng bỏng giữa mênh mông!
Sao thuyền chẳng xuôi dòng theo bến mộng
Cho một lần ước vọng được thành công
Để mai kia chiều đông, trời nhạt bóng
Khỏi phải buồn lặng ngóng một dòng sông
Dòng sông đó có sóng, có mây giông
Có trùng điệp âm phong ngàn chuyển động
Ru hồn người trầm bổng điệp thanh trong
Vơi bức bối mảnh hồn đang rực nóng
Được phôi phai nỗi lòng sầu lẻ bóng
Chìm giấc say giữa lộng gió màn đông
Quên ngày tháng mỏi mong về nhanh chóng
Đường thênh thang nhẹ nhóng bước chân rong!
Buồn nào hơn cánh đồng giăng trải rộng
Con chim ngàn gãy gọng lối rêu phong
Đôi mắt mờ dõi trông nơi lồng lộng
Tím mảnh hồn, cháy bỏng giữa tầng không
Ôi trời đông! Trời đông! Cả trời đông
Ta buốt tái cõi lòng, ôm khoảng trống
Bao nhớ thương, bao mong, bao khát vọng
Chỉ nghẹn ngào thụ động đẫm cô đơn
Còn đâu nữa tiếng đờn ru giấc mộng
Đẩy hồn mơ bay bổng khỏi bập bồng
Vào không gian gió lộng dãy thong dong
Quên tất cả chênh chông, từng tiếng rống!...
NTS
TRỐNG RỖNG
Đèn phụt tắt
Trời tối đen hơn mực
Tiếng côn trùng rỉ rả sau mưa
Muỗi vo ve
Nào thiếu nào thừa
Đầu trống rỗng
Có gì đâu mà viết
Tiếng đồng hồ
Kêu tích ta tích tắc
Thả nỗi đời khoan nhặt
Chẳng bình yên
Thời gian đi
Một chuỗi nhạt triền miên
Đầu trống rỗng
Có gì đâu mà nhớ
Trốn trần gian
Nơi ta đang ở đợ
Nỗi chán chường
Quánh thành cục tròn vo
Lội kí ức
Chỉ rặt những tàn tro
Đầu rỗng tuếch
Trái tim đành bỏ ngỏ
Mùa thu rồi
Mắt trời đang vàng võ
Màu sương sa
Dẻo quẹo cả nỗi buồn
Trên đường đời
Niềm vui cứ trợt tuôn
Bạn cùng lá
Đang lìa cành héo rỗ
Qua khe cửa
Những vì sao méo mó
Cười cợt gì
Khi mít mịt trời đêm.
TH