thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (298)
Vườn xưa
Vườn cũ ngày xưa vẫn đắm say
Ngát thơm hương nức sáng vầng mây
Mời người ghé lại thăm nơi cũ
Tin đợi tin trông mãi chốn nầy
Lung linh một dải tựa trăng ngà
Vần điệu du dương trầm bổng xa
Hồ hởi giai nhân lần lượt đến
Thoảng đâu tiếng sáo lọt ngân nga
Kí ức ngày nao chạm bến mơ
Chim quyên lảnh lót tiếng trông chờ
Trời trong thanh vắng hồn vơ vẩn
Tự trách dòng trôi cứ lững lờ
Niềm mong nỗi nhớ cứ dâng tràn
Giấu lệ vào trong vẫn chứa chan
Vắng bóng tình xưa tim thổn thức
Thinh không cánh én liệng mơ màng
Nhớ mãi ngày nào trời đổ mưa
Lá vàng xao xác chút lưa thưa
Bước chân lối cũ đang ngần ngại
Chợt tiếng dương cầm vang vọng đưa
Vạn kỉ tình chân chẳng thể đùa
Con đường xa cách con đường xưa
Nhạt nhoà áo tím hoàng hôn gọi
Đã khắc vào tim chẳng bán mua
Kìa xem ai lẩy khúc đàn buồn
Khắc khoải ngày xưa để lệ tuôn
Bến cũ thuyền ơi đừng lạc lối
Vườn xưa thắm mãi nẻo tâm hồn…
Có về vườn cũ…nữa hay không?
TH
Một Chút Vườn Xưa
Còn nhớ chuyện xưa…để ghé vườn
Tìm trong ảnh bóng một hồi chuông
Âm thanh ngân vọng ru hồn lữ
Bớt nỗi hanh hao bước dặm trường!
Bởi người lữ khách dạ đa sầu
Cứ mãi, trầm lòng cuộc bể dâu
Một sớm, dòng sông cuồn cuộn sóng
Thuyền nan tan tác vỡ chìm sâu
Bốn phía không gian phủ xám mờ
Mộng ngàn bỗng chốc đỉnh chơ vơ
Tả tơi lông vũ, què đôi cánh
Khắc khoải, đau thương cạnh mé bờ
Sự chết cận kề mỗi phút giây
Chỉ cần nhích tới chút mà thôi
Bao nhiêu ấp ủ hay chờ đợi
Gửi cả vào theo cái mảnh rơi!
Chim buồn, héo hắt nẻo cô liêu
Ôm khối hoài ai tắm nhạt chiều
Da diết ngập tràn loang trống trải
Giữa bề vắng lặng, với rong rêu…
Thắm thoát thời gian chầm chậm qua
Ngày xưa theo gió cuốn về xa
Còn đây loáng thoáng hồn năm cũ
Chờn chập đong đưa chút để mà
Bóng kẻ cô đơn chuỗi tháng ngày
Vơi niềm vương vấn hãy còn đây
Vườn kia trở lại lần thăm viếng
Một chút để rồi…tiếp tục bay
Trở về vạn kỷ…hẹn cùng ai!
NTS