nguyệt viên
Tặng: Kiên
Sáng nay anh đưa em về sông Mã
Về Nguyệt Viên – Thanh Hóa quê ta
Có chợ Hôm, có đường đất cát pha
Thăm bến nước, thăm mẹ già lay lắt
Nhà ta đấy, em ơi đừng ngơ ngác
Đây xóm Ba bát ngát rặng dừa
Đất này em hỡi ngày xưa
Nứa reo nhạc sáng, bánh trưa reo vần
Xanh cây khế ngọt đầu sân
Tường hoa sắc nét, ngói ngân gió chiều
Gỗ nằm chân dậu nối theo
Cong cong đòn gánh, reo reo học trò
Nhưng thôi, tựa con đò
Chuyến qua rồi đến chuyến khác
Vẫn sông xưa, vẫn cánh buồm nâu bạc
Nhưng đã thay dòng nước biếc lẫn người qua
Chỉ biết nay em đến quê ta
Xơ xác ấy khoanh buồn lên mắt trẻ
Đấy, nhà mẹ!
Đấy, quê ta!
Anh biết em từng mát mắt phù sa
Đàn cò trắng tinh khôi vỗ cánh
Đọt mía cờ ngô rung tiếng cười lanh lảnh
Mộng ngân tròn như tre múa đêm trăng
Anh biết em từng nhìn núi dăng dăng
Xuyên hy vọng, thủng màu xanh, tím đá
Vượt những võng, đèo sương che kín lá
Để thấy quê chồng ấm tuổi phân vân
Quê chồng chắc cũng mùa xuân
Cũng thơm bờ dậu cúc tần ngõ đi
Nắng mừng đậu sáng hàng khuya
Sửa nhanh cặp tóc trước khi vào nhà
Một cây rơm, mấy con gà
Bên cầu nước rửa, vườn cà chen rau
Anh biết em như trầu biết lòng cau
Mộng đôn hậu thủy chung thời con gái
Thời con gái!
Trong ước muốn có bao giờ sai trái
Đi làm dâu ai chả ước chân thành
Miễn mẹ thương, cha quý, mẹ lành
Mùi cơm tẻ sớm chiều lên khói bếp
Chỉ vậy thôi cũng đủ rồi mơ ước
Mà ngày nào dấu hỏi cũng chân mây
Ừ, em đã về đây
Nguyệt Viên ơi! đón người làng ta nhé
Nguyệt Viên ơi, giới thiệu em với mẹ
Có cần không thủ tục ấy quê hương?
Nguyệt Viên ơi! Hãy nhìn rộng bốn phương
Nông Cống lúa vàng, Nga Sơn đồng cói
Những vùng đất húc lên từ nghèo đói
Để giới thiệu em với mảnh đất này
Quê ta, em nhỉ, hôm nay
Dền gai, cà đắng mọc đầy thềm xưa
Mái nhà không để che mưa
Phên nhà mắt cáo, rào thưa còn đầy
Cửa không cần khóa, cần dây
Ngõ vào mất lối, xóm dài bơ vơ
Em đăm chiêu cúi lặng đặt con thơ
Ta ngồi im chào thầy ngoài Cồn Mến
Trăm lạy thầy, con dâu thầy đã đến
Đến quê thầy với đàn cháu xinh ngoan
Trăm lạy thầy, người cha đã cả gan
Đem lòng mình pha xốp từng đất cứng
Thác sông Mã có còn gầm sóng giận
Bão điền Lư có còn rít đêm dài
Đường Rừng Thông có còn ngập chông gai
Ngã ba Bông xoáy nước còn quay tít?
Em! Đời thầy em có biết
Sống trung thành, chết lặng im
Cho con ta ríu rít tiếng chim
Ăn cá bơn, uống nước dừa làng Ngoạt
Nhà ta đó, em ơi! Đừng ngơ ngác
Đừng nói với con,
Nói với bốn phương trời
Nói với những luống cày đang cày bổ vào đời
Bắt sỏi đá thành đỗ tương, ngô lạc
Tiếng chiêng dũa mòn núi đá cao như tạc
Đêm cót gai sợi quấn chặt tuổi xuân
Đấy cũng quê ta, vì đấy cũng người thân
Người Nguyệt Viên đang bơi trong bể khổ
Em hãy nói với đồng chiêm, nước vỗ
Gợn sóng ao bèo, bè rau muống bồng bềnh
Đang chắt chiu từng hàng lúa, con tôm
Nhà tranh đất, mảnh sân vuông trung cổ
Đấy cũng quê ta, người Nguyệt Viên đến ở
Đem tình thương, níu toạc long đong
Nói đi em, nói với quê chồng
Như sông Mã nói với em khi tắm
Em khen sông nước trong mát lắm
Có thấy chăng mùi nước mắt mồ hôi
Đã chảy tuôn hàng chục năm trời
Đang kết lại thành ngân hà, vết đá
Của Sông Chuối, Sông Chu, Sông Lâm Hóa
Chảy về đây cùng Sông Lệ xóm Ba
Đói khổ hóa thành chai sẹo quê ta
Sông có mát là sông trong lòng mẹ
Trắng sữa, ngọt cam, bùi hạt giẻ
Còn nước sông đời mặn đáy em ơi!
Nói đi em, nói với mẹ hết lời
Một người mẹ, chuyện vọng phu hóa thành hẹp nghĩa
Được làm con của mẹ
Có hạnh phúc không em
Người mẹ Nguyệt Viên
Mòn trăm đòn gánh
Em có nhìn sao quê ta lấp lánh
Đấy chính là mắt mẹ chiếu trên sông
Mà nỗi lòng đang trang trải mênh mông
Chân em bước giữa quê chồng
Có in dấu lại trong lòng họ đương
Đường đê pha cát quê hương
Có in chân của người thương lòng mình
Nguyệt Viên! ơi Nghĩa ơi tình
Qua đò mẹ tiễn tạc hình bên sông
Em về thăm vội quê chồng
Sau này biết có còn không lại về.
Hoằng Quang - Hoằng Hóa – Thanh Hóa Hè 1964