đến lúc phải quên
Đâu có gì... sao ta phải tự ti
Khép chặt lòng mặc bao người kề cận
Tình dang dở khổ đau rồi một bận
Thời gian qua tủi hận vẫn chưa quên
Đáng gì không..... sao ta mãi gọi tên
Một bóng hình nhiều năm rồi có lẽ
Bao yêu thương ta cố tình tránh né
Lại đêm ngày thổn thức kẻ trăng hoa
Hà cớ gì ta chẳng thể là ta
Của ngày xưa tự tin và mạnh mẽ
Đã không yêu thì đường ai nấy rẽ
Không phân bua, khỏi thỏ thẻ thầm thì
Hà cớ gì ta chẳng chấp nhận đi
Tình yêu kia chỉ là lời ong bướm
Vẫn còn may đã nhận ra từ sớm
Ngày chia tay mắt vẫn rướm lệ hờn
Từ bây giờ ta phải mạnh mẽ hơn
Gạt tất cả nỗi đau mà đứng dậy
Chung quanh ta vẫn đẹp tươi là đấy
Mở lòng ra sẽ thấy.... những chân tình...!!!
9/10/2016