ngõ trúc
NGÕ TRÚC
Chiều qua ngõ trúc đìu hiu
Hạt mưa lấm tấm rải đều trước sân
Dẫu không thương cũng nợ nần
Bởi chiêm bao đã bao lần gặp nhau.
Mây trôi bèo giạt về đâu
Quệt vào vô thức bóng câu nhạt nhòa
Bàn tay hứng hạt mưa sa
Vuốt lên mặt lạnh phôi pha nỗi niềm
Choàng mưa đi trốn cô miên
Mới hay tình vẫn còn nguyên hư phù
Mũi dao tuế nguyệt hằn sâu
Khắc lên trán những vết màu phù vân
Đường quen sao lạ bước chân
Một viên sỏi cuội ngập ngừng cuốn theo
Tiếng thông hát khúc qua đèo
Tiếng con dế rúc buồn se sắt lòng
Hạt mưa gõ đóa phù dung
Đau như cơn mộng chập chùng tỉnh mê
Vết thương tiền kiếp hiện về
Em qua cầu để lời thề lên men
Trăng loang loáng thắp đầu gềnh
Theo con nước lớn bồng bềnh trôi xa
Chèo em vớt ánh trăng tà
Cho đêm cô tịch vỡ òa tiếng than
Trong ta còn lại bẽ bàng
Bên giòng nhật nguyệt gói tàng tích xưa
Trở về một buổi chiều mưa
Lạnh rêm ngõ trúc gió đưa phiêu bồng.
Vòng tay gầy bởi điêu linh
Xót xa giọt lệ đưa tình đi hoang
Tiếng xưa vọng lại khô khan
Nghe như hạc tủi bên hoàng hôn buông
Đêm nay cũng sẽ rất buồn
Chờ chiêm bao đến cho hồn lãng du
Lang thang cõi mộng từ đâu
Mà cơn “Từ Thức” chửa vào thiên thai.
Thủy Lâm Synh
Feb. 24, 2013