Poem logo
Poem logo

suối linh thơ 3 ( đồng xanh thơ sàigòn t.11/2012)

ĐỒNG XANH THƠ SÀIGÒN






SUỐI

LINH

THƠ

3


T.11/2012


LỜI MỞ


Cuộc sống như những cơn sóng nhấp nhô, đôi khi chao nghiêng trong gió, đôi lúc cuộn mình trắng xóa cả miền thênh thang. Dù thế nào, triều sóng ấy vẫn luôn tìm về Bến Bờ để vỗ tiếng đời êm ái, để trải hồn an nghỉ thảnh thơi.

Những áng mây đời vẫn nhẹ bay trong tiết điệu vô thường. Có là chi bao khoảnh khắc vần vũ buốt giá, có là gì muôn giây phút bão táp phong ba. Những hạt mưa dịu ngọt sẽ làm mây vươn cao mãi vào khoảng không, nhẹ vơi cả một hành trình miên viễn.

Mây rồi sẽ trong, sóng rồi sẽ lắng, trái tim ta âm hưởng nhịp thở nguyện cầu, cung lòng ta vang vọng tiếng Lời hiệp thông. Ngày Về đẹp đến từng cánh hoa, thơm đến từng hương gió và ánh sáng trải đầy ánh mắt in vào trái tim.

Đồng Xanh Thơ Sàigòn trân trọng giới thiệu Suối Linh Thơ 3 với tiếng tơ ngân khẽ của nhịp lòng các tác giả:

DZUY SƠN TUYỀN

LM. KHUẤT DŨNG

HOCTRONHO

THINH KHÔNG

JOS HƯƠNG QUÊ

BÙI NGHIỆP

THẾ KIÊN

LƯƠNG CHUYÊN

JOS CAO THÁI

AN THIỆN MINH





XƯỚNG

CA MỪNG CÁC THÁNH


Trần thế hân hoan khúc nhạc vui
Ca mừng Các Thánh, rạng ngời soi
Gông cùm,thịt nát, luôn yêu Chúa
Đòn vọt, xương tan, vẫn mến Người
Gieo rắc Tin Mừng, lan khắp chốn
Vun trồng Lời Chúa, tỏa muôn nơi
Kính dâng ước nguyện, xin Chư Thánh
Ban xuống đoàn con Phúc Lộc Trời


DZUY SƠN TUYỀN






HỌA


HỒNG ÂN THÁNH



Vang lên hòa tấu khúc ca vui
Chư Thánh hào quang, lấp lánh soi
Can đảm, đức tin không bỏ Chúa
Vững bền, lòng mến , quyết theo Người
Tin Mừng cứu độ, tràn lan cõi
Hạt Giống ươm mầm, phủ khắp nơi
Nguyện ước đòan con xin các Thánh
Trào dâng phúc lộc đổ ơn Trời


LM. KHUẤT DŨNG


HỌA

TRƯỜNG HỌC THÁNH


Học nơi Chư Thánh lẽ an vui
Mến Chúa yêu người dạ tỏ soi
Bảy nổi ba chìm luôn cậy Chúa
Một vui hai giận vẫn nhường người
Dép trần gậy mộc đi muôn nẻo
Nước Chúa-Tin Mừng xướng mọi nơi
Trên có Thánh hiền gương sáng chiếu
Dưới trò chăm học lối về Trời


HỌC TRÒ NHỎ






XƯỚNG

CÁNH CHUNG

Nước Trời Hạnh Phúc, thật quê ta
Trần thế mau qua, chốn tạm mà
Thương lúc đói nghèo, tràn dấu ái
Viếng khi tù tội, tỏa hương hoa
Thưởng người Hiền Đức - nơi Vui-Hát
Phạt kẻ tâm tà - chốn Khóc La
Ngày phán xét chung, giờ Chúa đến
Dữ, Lành phân cách, hãy lo xa


DZUY SƠN TUYỀN







HỌA


NGÀY CHUNG THẨM


Nước Chúa tuyệt vời, đích chúng ta
Trần gian lữ khách ấy thôi mà !
Chim trời còn nhớ mùa xây tổ
Khóm huệ nào quên tháng nở hoa
Vui sướng chiên lành ngồi tĩnh lặng
Bàng hoàng sói xấu đứng rên la
Cỏ lùng gom hết quăng lò lửa
Lúa chín Thiên Thần góp tận xa


JOS HƯƠNG QUÊ





HỌA

CÙNG ĐÍCH

Cùng đích quê trời phúc chúng ta
Thóang qua trần thế, tạm thôi mà
Đền thờ nguội lạnh, im làn khói
Nghi thức khô khan, vắng sắc hoa
Thiên quốc yêu thương vui sướng hát
Hỏa lò bất hạnh khóc rên la
Tới ngày Phán Xét, giờ chung cục
Xấu, Tốt - Dữ, Lành, được tách xa


LM. KHUẤT DŨNG


XƯỚNG 1:


KHỞI ĐẦU TẬN THẾ (Mt 24, 1-3)

Thời gian trông đấy chẳng còn bao
Tráng lệ đền đài dẫu ngất cao
Rồi sẽ hoang tàn lầu tía đổ
Này đây bình địa gác son nhào
Vách tường vụn vỡ tan liên kết
Gạch đá chòng chành rã tách nhau
Giờ phút chung tàn nào mấy nữa
Số phần định đoạt biết ra sao?


THINH KHÔNG




HỌA 1:


THỜI CÙNG TẬN

Ngắn ngủi thời gian chẳng được bao !
Tưởng lầm vũ trụ vững bền cao
Công trình vĩ đại rồi tan nát
Điện ngọc nguy nga sẽ lật nhào
Thế giới đấu tranh thêm tách rẽ
Con người thù hận mãi lìa nhau
Khôn ngoan chuẩn bị luôn canh thức
Phút cuối ngày tàn sám hối sao?


LM KHUẤT DŨNG




XƯỚNG 2:


ĐAU ĐỚN KHỞI SỰ (Mt 24, 4-8)

Vật vã oằn đau trước cánh chung
Giả ngôn Cứu Thế khắp hang cùng
Chiến tranh binh biến nơi bao nước
Giặc giã can qua giữa các vùng
Ôn dịch thất mùa gây đói khát
Thiên tai động đất phát cuồng hung
Thế nhưng đấy chỉ là tiên phát
Hãy vững tâm lòng kẻ tín trung


THINH KHÔNG




HỌA 2:


THỜI KẾT CUỘC

Khổ buồn đau đớn tận thời chung
Lừa đảo giả danh Chúa đến cùng
Giặc gĩa hoành hành trên đất nước
Chiến tranh hoạn nạn khắp thôn vùng
Sóng thần cuốn hút bao run sợ !
Đất động chôn vùi thật khiếp hung
Việc ấy xảy ra thời kết cuộc
An lòng bền chí kẻ tôi trung


LM KHUẤT DŨNG


XƯỚNG 3:


VẬT VÃ CƠN ĐAU (Mt 24, 9-14)

Lốt giả tiên tri nổi khắp trần
Khốn ai bị gạt chẳng minh phân
Người ngay mất mạng vì danh Thánh
Kẻ dữ cuồng tay thỏa dạ phàm
Tội ác gia tăng bùng phát mãi
Tin yêu sút giảm nguội suy dần
Hưởng ơn cứu thoát ai bền đỗ
Vương quốc Tin mừng báo rộng lan


THINH KHÔNG



HỌA 3:


HÃY CẬY TRÔNG

Tiên tri giả mạo khắp gian trần
Khốn khổ oan phiền chẳng biện phân
Máu chảy đầu rơi vì Đức Chúa
Xương tan thịt nát bởi người phàm
Hận thù ghen ghét gia tăng mãi
Yêu mến khoan dung nguội lạnh dần
Bền đỗ đến cùng ai quyết chí
Tin Mừng cứu độ sẽ tràn lan


LM KHUẤT DŨNG



XƯỚNG 4:


GIÊ-RU-SA-LEM KHỐN KHỔ (Mt 24, 15-25)

Khổ ải gian nan sẽ dập dồn
Tận giờ sinh vật thảy tiêu vong
Ở yên đó đó thôi đừng vọng
Trốn chạy đâu đâu cũng chớ hòng
Khủng khiếp hơn triều dâng bão dập
Kinh hoàng tựa đất lở trời long
May mà thời khắc ngày co ngắn
Lắm kẻ nhờ ơn được sống còn


THINH KHÔNG



HỌA 4:


ĐẤT TRỜI LAY CHUYỂN

Gian nan khốn khổ cứ tuôn dồn
Tận thế muôn loài bị diệt vong
Mấy chốn náu thân nào chứa chấp
Bao nơi trú ẩn cũng đâu hòng
Nổ tan tựa thể trời rung sụp
Chuyển động như hồ đất vỡ long
Tức khắc đổi thay đều có hạn
Tinh thần tỉnh thức được xem còn


LM KHUẤT DŨNG



XƯỚNG 5:


HIỆN TƯỢNG QUANG LÂM (Mt 24, 29-31)


Tắt lịm vầng dương hóa tối tăm
Trăng đồng số phận cũng đen thâm
Tinh anh sao sáng đều sa rụng
Quyền lực trời cao thảy lụi tàn
Nhân loại hèn run giờ phán quyết
Con Người vinh ngự phút quang lâm
Khắp nơi cùng tận đều quy tụ
Tuyển chọn muôn người giữ chính tâm


THINH KHÔNG



HỌA 5:

CHÚA GIÁNG LÂM

Mặt trời mất dạng tối tăm tăm
Vũ trụ muôn mầu bỗng tím thâm
Tinh tú rụng rơi đều tắt lịm
Đất trời rung chuyển sẽ suy tàn
Phận hèn nhân loại khi tuyên án
Quyền lực Con Người lúc giáng lâm
Thánh sủng gia ơn ai Chúa chọn
Rõ ràng đức ái ngập lương tâm


LM KHUẤT DŨNG


XƯỚNG 6:


THÍ DỤ CÂY VẢ (Mt 24, 32-36)


Cứ trông cành vả hóa mềm thân
Lá trổ : hè đương đến rất gần
Nhìn dấu cây thay tường khắc điểm
Xem điều sự biến biết chung tàn
Đất trời qua mất không tì tích
Lời Chúa trường tồn mãi tháng năm
Ngày đó khi nào không kẻ biết
Chúa Cha thiêng nhiệm định ngày làm


THINH KHÔNG



HỌA 6:


CÂY VẢ MÙA HÈ

Cây vả dụ ngôn gẫm bản thân,
Rất mong hè tới sẽ đang gần
Nhìn xem xuân tới bao tươi tốt
Đoán biết hè sang chẳng úa tàn
Trời Đất thoáng mau còn giới hạn
Lời Thầy tồn tại mãi muôn năm
Ngày Giờ tận thế mình Cha biết
Vâng phục quyền trên quyết chí làm


LM KHUẤT DŨNG



XƯỚNG 7:

CANH THỨC SẴN SÀNG (Mt 24, 37-44)

Nô Ê chuẩn bị đóng con tàu
Thiên hạ còn vui thú biết bao
Nước dữ ùn dâng van chớ kịp
Ngày tàn ập đến hối làm sao
Sẵn sàng để đón Con Người đến
Tỉnh thức mà canh kẻ trộm vào
Chính lúc trần gian không nghĩ đến
Thình lình tận thế ,họa dường nao


THINH KHÔNG



HỌA 7:


TẬN THẾ BẤT NGỜ

Hết hạn Nô-Ê đóng cửa tàu
Nhân trần mê lạc biết dường bao !
Ngày cùng đường đột vô lo thế!
Giờ tận vô tình chuẩn bị sao !
Sám hối sẵn sàng Người lại đến
Gác canh kỹ lưỡng trộm đâu vào
Khôn ngoan cảnh tỉnh thời sau chót
Giáng họa thình lình sợ thế nao !


LM KHUẤT DŨNG





XƯỚNG 8:

PHÁN XÉT CHUNG (Mt 25, 31-46)

Ngày ấy Con Người ngự ánh quang
Quản thần,Thiên sứ phục hầu quanh
Ác hiền nhất loạt gom thâu đủ
Chiên sói đôi bên tách bạch phân
Kẻ dữ đọa đầy nơi ngục khốn
Người lành ân thưởng cõi cao sang
Tâm lòng nhân ái Cha thương mến
Được phúc vô cùng kiến Thánh nhan


THINH KHÔNG



HỌA 8:

CHÚA QUANG LÂM

Con Người ngự trị tỏa hào quang
Thiên sứ theo hầu phủ phục quanh
Ngay thẳng ác hiền gom góp lại
Công bằng tốt xấu tách chia phân
Dữ đày địa ngục nơi đau khổ
Lành thưởng quê Trời cõi phúc sang
Đức ái giữ tròn lề luật Chúa
Vô cùng bất diệt trước Thiên nhan


LM KHUẤT DŨNG





XƯỚNG


NGÀY PHÁN XÉT CHUNG (Mt 25, 31-46)


Chúa tái quang lâm buổi tận cùng
Dữ lành tách bạch, đục hay trong
Tội tù viếng hỏi,bao nhân ái
Đói khổ cho ăn, thật hết lòng
Khinh bỉ nghèo nàn, phường ác độc
Đuổi xua đói khát, đứa cuồng ngông
Ác tâm Địa Ngục, đời tăm tối
Hiền đức Thiên Đàng, lãnh thưởng công


DZUY SƠN TUYỀN


HỌA

CÁNH CHUNG TÌNH YÊU


Tình yêu Thiên Chúa đến vô cùng
Chung thẩm tận tường những đục trong
Trăm lối giận thương, soi tấc dạ
Vạn đường thiện ác, xét cung lòng
Tâm lành trọn nghĩa nên thiêng thánh
Hồn dữ bội tình trở dại ngông
Tận cuối đường yêu ai được mất
Bây giờ còn kịp, trễ hoài công


HỌC TRÒ NHỎ



HỌA

THỜI QUANG LÂM


Quang Lâm Chúa đến buổi sau cùng
Hạnh phúc hồn ai, thật sáng trong
Nâng đỡ, ủi an , người khốn kiếp
Vỗ về, xoa dịu , kẻ thương lòng
Bỏ tù, giam dữ , tên gian ác
Xua đuổi, khử trừ , đứa thiệt ngông
Hỏa Ngục đớn đau dành Kẻ Dữ
Muôn đời Hiền Đức hưởng phần công


LM KHUẤT DŨNG






SINH KÝ TỬ QUI

Sống là ở tạm, thác là về
Lận đận đường đời, vắng bóng quê
Phú quý vinh hoa, không ước vọng
Cao lương mỹ vị chẳng đam mê
Tu nhân tích đức, mong thăng tiến
Mến Chúa yêu người, nguyện khắc ghi
Tối sớm ngày đêm luôn vững dạ
Sống là ở tạm thác là về


THẾ KIÊN




CỦA ĐỜI PHÙ VÂN (Ý Thánh vịnh 49)


Vạn dân hỡi lắng tai nghe kỹ
Cả thấp hèn đến quý cao nhân
Phú gia cùng với cơ bần
Miệng tôi thưa thốt ân cần lẽ khôn

Lúc vận hạn này không phải sợ
Dẫu bọn gian vin cớ bất minh
Vênh vang của cải bình sinh
Nào đâu trả giá chuộc linh hồn sầu

Mạng đang sống trước sau cao thấp
Cũng rồi buông chấm dứt hết thời
Ngày cùng sẽ đến than ôi!
Kẻ sơ người trí tàn đời tiêu vong

Dẫu tên tuổi lừng vang lãnh thổ
Khắc uy danh bao chỗ người qua
Biết chăng bãi vắng tha ma?
Chỉ vuông đất mộ là nhà gởi xương!

Dẫu danh vọng đời vươn cao ngất
Bao công lao vun đắp dã tràng
Đều là sinh vật trần gian
Ngày kia phải chết đâu mang theo gì

Tất thế đấy, chung quy phận số!
Cả hèn, khôn, sang, khó ai ai
Tiêu tan một mảnh hình hài
Tồn, vong, sinh, tử bao loài như nhau

Nhưng ĐỨC CHÚA trên đầu tôi biết
Sẽ yêu thương tha thiết hồn ngay
Gỡ ra khỏi chốn đọa đày
Từ nơi âm phủ khỏi tay ngục thần

BÙI NGHIỆP




HƯỚNG VỀ CHÚA (Ý Thánh vịnh 42)

Như nai khát mong tìm nước suối
Hồn tôi trông về dưới Thánh nhan
Khát khao cháy bỏng tâm can
Bao giờ bệ kiến tôn nhan Chúa Trời

Dòng châu lệ đầy vơi chan chứa
Là bánh cơm từng bữa tôi ăn
Thường nghe đàm tiếu thế nhân
Chúa ngươi đâu hỡi hỏi thăm chút nào?

Tôi để trí dạt dào tưởng nhớ
Thuở tiến về đất Hứa cao sang
Giữa đoàn trẩy hội hân hoan
Muôn muôn nhã nhạc ca vang tưng bừng

Hồn tôi hỡi thôi đừng phiền muộn!
Chớ than thân trách phận làm chi
Cậy trông ĐỨC CHÚA từ bi
Người là núi đá thành trì tôi nương

Ngày Chúa gởi tình thương hoan lạc
Đêm con ngâm thánh nhạc say êm
Hương kinh theo gió bay lên
Tụng ca nguồn sống Chúa trên đổ tràn

Ôi đời thế lang thang tiều tụy!
Bao quân thù đạp gí than tôi
Cốt xương từng khúc gẫy rời
Thù nhân lăng nhục từng hồi liên miên

Hồn tôi hỡi hãy quên buồn bã!
Chớ xót xa lã chã dòng châu
Hướng lên đền Thánh nguyện cầu
Xin Người cứu độ dẫn đầu tôi đi

BÙI NGHIỆP




PHÙ VÂN PHÚ

SÁCH KINH THÁNH – Phần dẫn nhập cựu ước – Mục 10 (d) Sách Giảng Viên, trang 23.
Tác giả suy tư khắc khoải về ý nghĩa cuộc sống, tất cả là phù vân. Vậy thì sống để làm gì? Sau cuộc sống này còn gì tồn tại? Phản kháng những quan niệm cũ về thưởng phạt (như sách Gióp) nhưng cũng không đưa ra được giải đáp nào hơn là sự khiêm tốn vâng phục Thiên Chúa và tinh thần “thoát tục” nỗi khắc khoải này chúa Giê Su sẽ trả lời dứt khoát…



Càn khôn luân chuyển;
Vũ trụ tuần hoàn.
Nhất sinh bào ảnh;
Vạn thế phù vân!

Nhìn nước chảy một chiều cao xuống thấp;
Ngắm gió xoay tứ hướng bắc rồi nam.
Điều đang có rồi ra sẽ có;
Chuyện đã làm tất cũng phải làm.
Khổ đau lắm vì chưng đa hiểu biết;
Phiền muộn nhiều bởi lẽ lắm khôn ngoan.

Kìa ai:
Thâu gom ngà ngọc;
Tích cóp bạc vàng.
Nhất hô thiên ứng;
Duy lệnh bá cung.

Gác tía lầu son, đất đai cuồng chân ngựa chạy, dinh kho chục đội quân canh, Ngoài ngõ lao xao kẻ đưa người đón;
Nhà cao cửa rộng, đồng ruộng thẳng cánh cò bay, chuồng trại trăm đàn gia súc, trong nhà nườm nượp đầy tớ gia nhân.
Sáo lộng tiêu hòa, rộn rã sân rồng cổng phượng;
Ăn sung mặc sướng, nghỉ ngơi gối gấm màn loan.

Hay chăng?
Ảo ảnh ảo ảnh y ảo ảnh!
Phù vân phù vân tất phù vân!
Một thời sinh tử - khóc cười – yêu ghét;
Mấy cuộc gieo trồng - hòa chiến - lượm quăng?

Lợi lộc chứ kẻ bo bo giữ của?
Vẻ vang gì người chằm chặp ôm danh?
Đứa khờ khạo ngây ngô, sự nhung nhớ đâu hằn dấu tích;
Người tài cao trí thượng, điều lãng quên mất vết thời gian.

Chẳng giữ được lại ra công tốn sức;
Không lưu tồn sao tổn trí hao tâm?
Dưới vầng dương, là bóng ngựa qua khe sớm biến;
Trên mặt đất, chỉ dã tràng xe cát mau tan.

Hăm he thả mồi bắt bóng;
Công cốc giật quýt dành cam.
Biển bốc hơi thì bay lên tụ hợp;
Mây đầy nước lại đổ xuống tràn lan.

Vậy nên:
Trừ khử đớn đau ngoài xác;
Đẩy lui phiền muộn nội tâm.
Chuỗi tuổi già đằng đẵng dài lâu, đừng não nề khi đã xế;
Đời thanh trẻ vụt qua thoáng chốc, Cứ vui hưởng lúc còn xuân.
Công trình bởi Chúa tạo, chẳng biết lúc nào, vậy sáng sáng hãy đi gieo chăm chỉ;
Thành quả do Trời ban, nào hay thời điểm, nên chiều chiều còn đứng cấy chuyên cần.

Lục lọi chút bạc tiền, đôi ba người cứ giúp;
Sớt chia niêu cơm bánh, vài bốn kẻ cùng ăn.
Chớ chờ lúc cuối cùng gõ cửa;
Đừng đợi khi kết thúc sang thăm.
Còn chi nữa lúc mặt trời mờ ánh sáng;
Có gì chăng khi tinh tú lặn tối tăm.

Vì ngày ấy:
Thiếu nữ tinh anh, giờ đã run tay mờ mắt;
Chàng trai vạm vỡ, nay thành khụy gối sụm chân.
Đường sinh bỗng nhiên khép lối;
Cửa tử thoáng chốc mở toang.
Tất cả đâu tồn tại;
Mọi điều sẽ lặng câm.
Ảo ảnh - ảo ảnh!
Phù vân – phù vân!
………..
Lạy chúa Trời! Xin đổ mưa thiêng quyền phép!
Tâu Thượng đế! Hãy ban gió thánh chí nhân…


BÙI NGHIỆP




HÌNH NHƯ

Hình như ngọn cỏ rất xanh
Hình như sương đọng long lanh sắc màu
Hình như chiều gió qua mau
Hình như cỏ đã rầu rầu nét duyên

Hình như hoa nở non tiên
Hình như hồng, tím, đỏ, chen trắng, vàng
Hình như muôn sắc rỡ ràng
Hình như giờ đã bẽ bàng sắc xuân

Hình như một kiếp PhùVân
Hình như sáng thắm, chiều dần tàn phai

Cuộc đời như kiếp sương mai
Long lanh giọt nắng, tưởng hoài long lanh
Đâu ngờ một thoảng mong manh
Còn đâu sương đọng trên cành cỏ non

Chỉ LỜI CHÚA mãi trong con
Chỉ TÌNH CHÚA mãi sắt son đời đời


DZUY SƠN TUYỀN




TRẮNG


Đời con trần thế trắng đôi tay
Chúa ơi dâng hết kiếp lưu đày
Thời gian trắng xóa, không gian trắng
Trắng cả đời con, trắng như mây...

Như mây dẫu đời đầy hương sắc
Dẫu đời tỏa sáng, ánh vinh quang
Dẫu đời khoe sắc hoa rực rỡ
Cũng tàn theo cánh gió thu sang

Thu sang lá rụng chiều lộng gió
Còn lại chút gì, còn chút gì
Vàng phơi lá úa, thu tơi tả
Giữa đám cỏ hoang ,cuốn cuốn đi

Cuốn đi đi mãi như mây trắng
Giữa trời lồng lộng, giữa bao la
Chỉ còn trong Chúa, trong tay Chúa
Con nép bên Người, xin thứ tha


DZUY SƠN TUYỀN



CHAO NGHIÊNG


Trời chao nghiêng
đất chao nghiêng
Hồn tung tóe vỡ
nắng xuyên
nặng đầu

Chao nghiêng
nằm giữa cơn đau
Chao nghiêng giọt nước
mắt sầu mênh mang

Ô kìa !
giữa cõi nhân gian
Long lanh
nhỏ những giọt sương
trắng hồn

Thấm dần một kiếp
ly tan
Tìm đâu gối tựa
dâng tràn cơn mê

Chao nghiêng
"Một cõi đi về"
Hình như con đã...
sông quê qua đò

Bên kia bến đợi
con mơ
NGƯỜI như đã sẵn
đứng chờ con sang


DZUY SƠN TUYỀN


THẢNH-THƠI


Thế gian là cõi vô thường
Nay còn mai mất vấn vương được gì
Tiền tài danh vọng màng chi
Như hoa sớm nở, chiều thì tàn phai
Cần gì lo lắng ngày mai
Hôm nay hạnh phúc...cho ai sống tròn
Mỗi ngày trọn vẹn sắt son
Vâng theo Thiên Ý, chẳng còn lắng lo
Một mai về với bụi tro
Thảnh thơi rời bến, con đò sang sông...


DZUY SƠN TUYỀN



KIỆT TÁC CỦA CHA

"Ôi! lạy Gia-vê, sự nghiệp của Người nhiều biết là bao!" (Bản dịch NTT)
"O Lord, how many are your works!" (Thánh Vịnh 104, 24)

Lạ lùng kiệt tác của Cha
Tầng không xanh thắm đồng xa mượt vàng
Uống sao cho hết sương trăng
Cảm sao cho hết hương ngàn thanh trong
Tinh sa lấp lánh cõi lòng
Thốt lời tán tụng kỳ công của Người
Run run con nuốt vần thơ
Giọt nguồn Thiên Ý biển trời khôn ngoan
Tình yêu Thiên Chúa vẹn toàn
Khúc nôi tình tự vũ hoàn trao ban
Eden vườn ngự điệu đàng
Tình yêu Thượng Đế rỡ ràng đời con


HỌC TRÒ NHỎ



CƠN CÁM DỖ !


Con đang lạc vào cơn cám dỗ
Cha ơi
Cơn cám dỗ của tình yêu!

Con muốn yêu
Con muốn yêu
Và con khao khát được yêu
Từ nơi Cha!

Chẳng thể nào
Chẳng thể nào
Con lại cứ đắm đuối giữa tình yêu Cha
Mà không nhận ra những niềm đau khổ
Con phải mặc lấy ở tận đáy cùng của con sóng yêu thương
Cha hỡi!

Hôm xưa Cha đã cho Con Một xuống trần
Vác trên vai cây thập tự
Để được treo lên
Làm của lễ Toàn thiêu
Giữa bao điều nhục mạ
Giữa cơn giận phỉ nhổ của con người
Những con người mà Cha đã trao tặng một Tình Yêu vĩnh cửu

Cơn cám dỗ đưa con lên cao giữa miền khoái cảm
Đầy sung sướng và đê mê !
Con những tưởng Tình yêu Cha đem đến cho con những ngọt bùi hoan hỉ
Nên con đã dệt thơ với những dây tơ tưởng tượng
Chẳng có con kén nào bay lượn trên không trung
Mà dường như lũ kén luôn âm thầm ấp ôm những nỗi niềm đau khổ
Phải chết đi để nhường lại cho đời chút tơ ươm vàng óng!


Tình Yêu Cha là đón nhận, sao Cha?
Đón nhận những nỗi niềm đau khổ?

Cơn cám dỗ cứ đến trong con
Đẩy con trượt dài vào con đường mượt mà của tơ lụa nhân gian
Vì lòng Thương xót của Cha
Xin cho con biết đón nhận mọi đắng cay, mọi trái ý giữa cuộc đời
Để một chút gì
Mà một chút thôi Cha ơi
Con cảm được
Dù chỉ một thoáng
Thật le lói
Thật rụt rè
Một chút mồ hôi máu rịn ra trên trán Ngôi Con

Xin cho con được vượt qua những cơn cám dỗ
Để con có một chút can đảm ôm trong lòng những nỗi niềm đau khổ
Mà dâng lên Cha
Để được cảm mến
Một chút thôi là cũng thỏa tâm con
Tình Yêu mến của Cha

Ôi Thánh Gióp,
Ngài đã xin Cha được nếm mùi đau khổ
Là để được nếm vị ngọt Tình yêu
Từ nơi Cha
Thiên Chúa của Tình Yêu Vĩnh Cửu

Con chẳng thể nào đến được với Tình Yêu Cha
Nếu con không chấp nhận băng qua con đường đau khổ


Mà Cha ơi
Con bé dại chẳng hiểu được điều đau khổ!
Thì làm sao đây Cha ơi!
Làm thế nào để con biết đâu là thập giá mà con cần mang vác giữa cuộc đời con!
Nó nặng hay nhẹ Cha ơi
Con nào biết được
Con xin Cha cho con được dọn lòng sẵn sàng
Để đón nó
Cây thập tự của con
Khi nó vừa kịp đến
Con sẽ chẳng phải vác nó một mình phải không Cha!
Con sẽ yên tâm khi có Cha đi bên cạnh
Có Cha bên bao gánh nặng lại trở nên nhẹ nhàng
Con xin dâng Cha tất cả Cha ơi!


JOS CAOTHAI





CÙNG NHAU CẦU NGUYỆN



Cứ thế nhé ! ta cùng nhau cầu nguyện
Dẫu một lời ngắn ngủi đơn sơ thôi
Cất tiếng lên hay chẳng nói nửa lời
Rung nhịp thở trái tim đáp thay lời...Chúa ơi !

Cứ thế nhé ! ta cùng nhau cầu nguyên
Xin Ơn trên tuôn đổ xuống muôn người
Đang bơ vơ tăm tối giữa cuộc đời
Luôn tín thác trung kiên bền vững mãi

Cứ thế nhé ! ta chung lời ước nguyện
Cho loài người vơi nhẹ bớt sầu đau
Cho trái tin nhân loai sát gần nhau
Nâng đỡ nhau vui buồn trong cuộc sống

Cứ thế nhé ! ta thêm lời cầu nguyện
Cho người già vơi bớt nỗi cô đơn
Cho người trẻ son sắt vững niềm Tin
Cho trẻ thơ không thiếu vắng yêu thương
Giữa gia đình,trong Giáo hội,
nơi xã hội và trên toàn thế giới

Hẹn nhau nhé, khi đường trần khép lại !
Gặp lại nhau trên cùng đích cuộc đời
Được Chúa xót thương ưu ái đón mời
Ôi lạy Chúa ! chúng con trình diện đủ !
Tuyệt Vời
AMEN


LƯƠNG CHUYÊN





LẮNG NGHE !



Lắng nghe
một chút hương trời
Lắng nghe
trăng gió
Mộng đời hồng hoang

Lắng nghe
Biển sóng thênh thang
Lắng nghe
Tĩnh lặng
Vũ hoàn mênh mông

Lắng nghe
sâu lắng
tiếng lòng

Hồn mình còn đó
hay là
đi rong ?


AN THIỆN MINH




CHỈ LÀ !!!


Chẳng làm
Gió thoảng chơi vơi
Chỉ là
Cánh bướm
Mở lời ngày xuân

Chẳng làm
Sương sớm bâng khuâng
Chỉ là
Hoa cỏ
Lâng lâng sóng đời

Chẳng làm
Mây trắng xa vời
Chỉ làm
Con suối
Gọi mời thương yêu

Chẳng làm
Hạt cát phiêu diêu
Chỉ là
Giọt nắng
Chắt chiu tình Người

Chẳng làm
Hương nét thẹn trời
Chỉ là
Tiếng sáo
Mộng cười dưới trăng

AN THIỆN MINH




CAO NGẤT TRỜI XANH


“Lạy Thiên Chúa, tình thương Ngài quý trọng biết bao!” (Tv 36, 8a).


Tình Ngài cao ngất trời xanh
Ánh màu thành tín long lanh suối ngàn
Hồn thơ réo rắt tơ đàn
Lắng Tình ươm thở nhẹ nhàng gió yêu !

Ơn phù trợ đôi tay ôm nặng trĩu
Miền hồng ân thác đổ mắt dâng đầy
Đồng cỏ xanh nhung lụa ngắm mây bay
Tim no thỏa uống suối tình hoan lạc

Công lý Chúa - đỉnh thái sơn thần nhạc
Ý định Ngài - vực sâu thẳm uyên nguyên


Đất cỗi cằn sao nay bỗng nên duyên !!!
Tình thánh khiết ấp ủ đời miên viễn
Sáng đền vàng tim ngợi ca muôn tiếng
Mở cửa lòng hồn khấp khởi thơ kinh

Bụi mờ sương chợt sủng ái nên tinh !!!
Hồn trắng muốt đóa thủy tiên kiều diễm
Cánh chim câu tung bay giờ gọi điểm
Chén rượu nồng niêm ấn trọn trái tim

Hương bay ngan ngát đồi sim
Tình thương nắng ấm cung chiêm lắng đời

Tạ ơn câu hát buông lơi !


AN THIỆN MINH

BỜ HƯƠNG YÊU


“Sẽ không còn đêm tối nữa, sẽ không cần đèn đuốc hay ánh sáng mặt trời, vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ chiếu sáng trên họ” (Kh 22, 4-5).


Hồn con trắng muốt mùa thơ
Tim neo Ánh Sáng làm bờ Hương Yêu
Níu Lời làm dáng phong nhiêu
Mọng duyên Thần Khí sóng triều lao xao

Mắt tinh anh chớp ngàn sao lay động
Tình trong veo nhẹ xuyên ánh Chân Dung
Bóng màu đêm bật mở cả bờ khung
Ôm dòng chảy Nguồn Yêu rộn nao nức

Ngập vầng sáng – mây là mây không còn theo dạng thức
Tràn ánh quang – gió là gió không còn thấu quan năng

Kinh tơ rung ngân độ xuyến siêu thăng
Nghe sững sờ thần nhạc hồn chất ngất
Tay cung nghinh khấu huyền linh Sự Thật
Rọi chuỗi tình Sự Thiện chói lóa tim

Sáng bừng sáng giờ rợp bóng cung chiêm
Thơ trào dâng quyện thơm Vầng Đông đến
Ngập sương kinh hồn khiết thanh bờ bến
Hương ngát tình chiếu thánh ngày trinh nguyên

Tình ơi tim hát triền miên!
Ngợp đêm Ánh Sáng bên miền Hương Yêu

Tình ơi tim mãi liêu xiêu !!!


AN THIỆN MINH

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm