Poem logo
Poem logo

bàn tay nhân tạo

Tác giả: Lâu Văn Mua
Tôi bắt tay một người máy
nó không có cảm xúc
nhưng ít ra
nó không giả vờ thương tôi.

Người ta tạo ra robot
để thay thế trái tim mình.
Tôi tạo ra thơ
để thay thế mọi thứ đã mất.

Bạn có còn biết sợ không?
Tôi thì không.
Nỗi sợ cũng đã bị gán mã
và bày bán trong siêu thị tâm lý.

Mẹ tôi bảo ngày xưa
một ánh mắt cũng đủ làm tim run rẩy.
Giờ đây, ánh mắt là dữ liệu
và tim là chip xử lý.

Tôi không còn tin vào nhân tính
khi nhân tính được lập trình theo hướng dẫn sử dụng.
Chúng ta đang sống
nhưng không có động từ nào thật sự.

Một ngày nào đó
bạn sẽ khóc trước gương
và chẳng biết nước mắt là thật hay đang tải về từ đám mây.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm