cây vả quả tai chua
Đầu bản em có cây vả mật
Cuối bản anh quả tai chua óng vàng
Từ xưa người ta bảo rằng
“Vả kị tai chua”- thù hằn dằng dặc
Mùa suối lũ dâng thêm nước mắt
Nhựa vả quầng trôi dính gốc tai chua
Đếm lần vả chín sáu mùa
Vẫn len lét thầm yêu
Giấu cha, giấu mẹ
Ai hỏi em lắc đầu “còn bé”
Tuy tóc dài đã nên búi tròn khăn
Họ đốn cây dấp lối chúng mình
Đào rãnh, phá cầu cản đường qua lại
Vì anh người Thái
Em con gái Xá Đen
Tai chua miệng ăn quen
Vả chín nhiều lần anh hái
Có kị đâu! Càng thắm tình qua lại
Thương nhau như chim núi “Bắt Cô”
Sách nào chép, ai đặt tự bao giờ
Sao không bảo trừ cho điều tai ác
Nếu sách đặt phải xé đi, viết lại
Nếu là người, giương nỏ bắn chết tươi
Giữa rừng mộc nhĩ đều cười
Con cú còn tự do chọn đôi
Sao Thái – Xá lại cấm chung tình đẹp
Tiếng em trong như dao gõ thép
Mắt anh nhìn chiếu rọi tựa sao mai
Rộn tiếng cười, đào sắn – quăng trài
Vui giọng hát đi săn – nhặt nấm
Tắt nụ cười mím môi nghe tiếng “Cấm”
Tai chua vàng, vả chín, cứ mùa qua
Một buổi nắng ấm nhà
Phá tan lớp sương mù phủ bản
Hang sâu bừng lửa sáng
Đoàn kết nhau khu tự trị - thương yêu
Quả tai chua, cành vả cùng reo
Gió vi vu ngân lên tiếng hát
Thổi lòng ta trong mát
Thổi bay tục xấu, suối cuộn trôi
Cầu treo, gốc vả, lại tiếng cười
Đồi sắn, nương ngô nói câu “phải lứa”
Đôi chim uyên ương hót trên cành nứa
Nhịp cánh bay ngang núi, lưng trời
Giọng em hát ấm hơi
Câu tiếng Xá dân ca chìm bổng
Cùng ném còn giữa bản
Đêm cưới vui giữa mường
Vò rượu cần ngát hương
Hai dân tộc, chúc mừng tình chồng vợ
Ngọt miệng anh bản em quả vả
Mát lòng em bản anh quả tai chua.
Lai Châu 1955