hồn lang trở về âm giới (26)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (26)
Lang thả bước, nghe vướng sầu man mác
Giữa bốn bề, bàng bạc cánh thu phong
Cả tối đen phủ khắp dãy mênh mông
Nghĩa trang lạnh, cõi lòng ma cũng lạnh!
Rời khỏi cổng, bức tranh mờ lặng vắng
Vẫn vật vờ, níu nặng bóng hồn sương
Phảng phất đâu, nhè nhẹ tiếng ru buồn
Dạ héo hắt, trào tuôn bao nỗi nhớ…
Ai? Bên gốc cây nghẹn ngào nức nở!
Như giọt tàn đọng cỏ, rụng thầm đêm
Giống côn trùng rả rích tiếng con tim
Cho bóng tối im lìm lay tỉnh giấc…
Hỡi cô gái! Trông cô đầy chất ngất
Mối đau thương siết chặt mảnh tâm hồn
Đẩy tột cùng trên đỉnh ngọn héo hon
Vạn khối xám phủ tròn lên suối biếc!…
Hồn anh ơi! Em không còn tha thiết
Bởi dương trần da diết thấm vào sâu
Rồi trái cấm lầm lỡ kẻ vó câu
Ngựa phóng thẳng, ngọt ngào cơn gió thoảng
Hồn trinh nữ đắm chìm trong ánh choáng
Nhẹ trao thân, chuốc hận mãi nghìn năm
Cuộc đời em đã vỡ nát vầng trăng
Bụng càng lớn, càng dần rơi hố thẳm
Tình Mẹ Cha đã dày công nuôi nấng
Bước tương lai hụt hẫng khắp mọi bề
Trẻ chào đời giữa trùng điệp ủ ê…
Là tất cả nẻo về nơi ngõ cụt!…
“Hồn Lang đang ngậm ngùi
nghe ma nữ, kể lể”
6/8/2016
Nguyễn Thành Sáng