bén duyên
BẾN DUYÊN
Từ ngày em đi lấy chồng
Hàng cây ghế đá,trĩu lòng khóc than
Rêu phong phủ kín hành lang
Tiếng ve ngày cũ ,cung đàn thôi reo!
Khung trời lớp học buồn hiu
Thời gian chiếc bóng dặt dìu nẻo xa
Nụ cười chợt tắt môi hoa
Mùa thu lá rụng ,la đà bay đi
Người đi chẳng nói câu gì?
Người về hát khúc biệt ly nghìn trùng
Từ ngày em đi lấy chồng
Đời tôi như chiếc thuyền không bóng người
Câu ca một thuở ru hời
Cho ai một thuở đứng ngồi con tim?
Trời cao,đất rộng bình yên
Em mang đôi cánh chim non tung trời
Còn đâu ngày tháng rong chơi
Còn đâu giọng nói,câu cười giòn tan?
Người đi lặng lẽ mây ngàn
Bụi bay,đường cũ đá vàng nhớ nhung
Từ ngày em đi lấy chồng
Ngày đêm tôi cứ lòng vòng nơi nao?
Dòng sông tình ái trôi mau
Tóc xanh ngày cũ ,bạc màu thời gian
Bây giờ lỡ một cung đàn
Em đi…thôi…đã lỡ làng bến duyên!
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 2249 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|