bởi kiếp người mang lời nguyền gánh nợ
Phố đỗ dài nghiêng nghiêng bóng nắng
Gió lạnh rồi, mà chẳng ấm bao nhiêu
Trong khu vườn, mảnh tường phủ rong rêu
Như lòng ta cũng cũ mèm mệt mỏi
Ở ngoài đời, toàn những điều lừa dối
Người ta tin toàn nói hứa ấy mà
Người ta nghĩ mình ngốc nghếch thật thà
Nên họ đến mang hoa cười đi mất
Phố bây giờ, đông người nên hơi chật
Mà một mình sợ lạc lối bước chân
Đi quẩn quanh toàn ráo hoảnh chẳng lành
Thôi ở nhà tự tay đan khỏi sợ
Bởi kiếp người mang lời nguyền gánh nợ
Ta cứ lo, nào trốn tránh được đâu.
Ta cứ rầu, rồi hỏi dấng trời cao
Làm thế nào, lời nguyền yêu mới hết
Mũm mĩm
Bài này đã được xem 2057 lần
|
Người đăng:
|
Mũm mĩm
|
|
|