trăng khuyết...
Uốn cong cọng một câu thơ
Bẻ nghiêng nghiêng bóng trăng mờ nhớ em
Em đừng có nói chi thêm
Đời đa đoan quá để đêm đọng sầu
Đêm trăng chà chạt mái lầu
Ánh soi trong óc... cạy sâu trong đầu
Giữa đêm sương lạnh canh thâu
Hỏi răng trăng nặng vía chầu hồn ta
Bây chừ đen bóng ta bà
Nửa khuyên khuyết vẹt nửa ra xa chừng
Trăng gầy lệ đọng lưng lưng
Giọt rin rịn ướt giọt ngưng mi buồn
Ta đau giữa cõi tâm hồn
Xót da diết ớn thấy cồn cào thây
Đem chôn chặt một núi đầy
Cho khao khát chết cả bầy trắng đen
Ơi trời !..ơi hỡi là mèn !...
Vầng trăng khuyết mỏng biết lèn qua đâu ?
đời lênh đênh bóng âu sầu
Khi mơ mớ gọi khi rầu rầu than...
Sương mờ sa xuống bạt ngàn
Đêm chênh vênh vỡ... gió lan man vờn
Trăng buồn trăng khuyết một lườn
Đêm buồn buốt giá cả phường khuôn mê...
Bài này đã được xem 785 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|