với anh
Trăng vàng rắc bạc buổi mình thương
Chẳng được trao nhau những nụ hường
Gió vẫn âm thầm mơ chỉ dệt
Mây còn lặng lẽ mộng tơ vương
Phương này kẻ ở tình khơi sắc
Nẻo ấy người về nghĩa tỏa hương
Có lẽ duyên mình chưa trọn vẹn
Cho nên lạc bước phải đôi đường !