Poem logo
Poem logo

blog cho anh

Tác giả: Lonely86
Cảm ơn ba mẹ đã cho con cuộc sống để biết buồn vui, ước mơ, hy vọng.
Cảm ơn những người bạn thân đã ở bên ta những lúc thành công hay thất bại.....
Cảm ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời, dạy cho ta những bài học cuộc sống, có sự chân thành, giả dối, có cay đắq ngọt ngào, có nước mắt lẫn buồn vui.....
Xin được cúi đầu xin lỗi ba mẹ những phút giây dại khờ nông nổi...
Xin lỗi ai đã 1 lần trong đời ta vô tình vô tâm làm tổn thương trái tim đau...
Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm... Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưq rất thật, rất sâu, như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt đẫm mồ hôi.
Đêm! Làm buông rơi những giọt nước mắt mà chính mình không thể níu giữ, cho đôi môi vị mặn thấm thía những tủi hờn.
Đêm! Ta định nghĩa về cuộc đời với những ước mơ đã đổ vỡ, về tương lai, về gia đình, về bạn bè, về những người đã vội đến và vội đi bên ta. Bởi cuộc đời là một bài toán khó, không có định nghĩa nào để cho ta học thuộc.....
Đêm vẫn mưa, lòng vẫn ướt, thao thức mất ngủ lục tìm những kỉ niệm ta đã vô tình lãng quên....
Đêm!... những tin nhắn soạn ra nhưng rồi không thể gởi đi. Ta buồn! Vì sao vậy? Tôi biết rất rõ, mình không nên buồn bởi vì ta lúc nào cũng là kẻ muộn màng đến sau, phải hững hờ dù trong lòng không hề muốn.... ta không đủ kiên trì bởi trái tim ta nhỏ bé lắm.... phải cố giữ yêu thương nơi sâu nhất kín nhất của lòng mình để sống sao cho trọn vẹn với những người ta yêu thương..... từ nay tôi và anh hãy đứng bên lề cuộc sống của nhau anh nhé!... hãy cứ vô tình đi qua khi một ngày nào đó ta gặp nhau trên phố....
30 năm ta đi qua cuộc đời có biết bao điều để nhớ, bao nhiêu điều tự nhủ lòng sẽ không bao giờ được quên... 30 năm, bước hai chân chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống, ta gặm nhấm những nỗi cô độc để lớn lên.... đã bước qua những ngày tháng đổ vỡ tâm hồn mà vẫn chưa hết yếu đuối....
Thời gian có khi nào quay trở lại ? Có con tàu nào rời ga đưa ta về với thời xưa trẻ, có điều ước nào viển vông? Có điều ước nào trở thành hiện thực trong cuộc sống bộn bề này?
Ta cảm thấy thất vọng với chính mình.... ba đã dặn ta phải mạnh mẽ đứng lên sau những lần vấp ngã để tự khẳng định mình mà quên không dạy ta phải làm sao để hàn gắn, phả lấp những khoảng trống, xoa dịu những vết thương lòng. Bởi thế ta trở nên lạc lõng giữa cuộc sống đầy những khắt nghiệt đôi lúc ngây ngô bướng bỉnh rồi nhận niềm đau.... ba lo lắng cuộc đời ta không bằng phẳng rồi sẽ xô ta vấp ngã.... những bài học cuộc đời ba luôn luôn đúng.... thế nên ta đã cố gắng gồng mình để trở thành con người khác....
Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang hay hèn thì niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao?
Với riêng ta, hạnh phúc là lòng được cảm thấy bình yên. Có những giấc mơ tìm hoài không thấy, có những khoảng trống lấp mãi không đầy....
Có phải ta quá tham lam? Bởi ta có gia đình, có cuộc sống sung sướng theo một nghĩa nào đó. Nhưng tại sao?
Ai đó đã nói rằng "hạnh phúc là khi biết đủ" vậy thế nào là đủ cho một kiếp người ? có ai định nghĩa được điều đó hay không? Đừng lấy hạnh phúc của người này làm thước đo hạnh phúc cho người khác . Mọi sự so sánh trên đời đều là khập khiễng thôi.... Nhưng ta chối bỏ con người cũ kĩ, yếu đuối đầy khiếm khuyết bao năm qua ta có làm được không???
Ta học cách buông tay với những thứ không thể có được. Vì ta không thể là đứa trẻ lên 3 phải đòi bằng được những gì muốn nó.... không giữ những tổn thương, cố ghép lại trái tim nguyên vẹn như ban đầu... 3 tháng bên nhau là quá ngắn so với một kiếp người nhưng đủ dài cho trái tim vụn vỡ cảm nhận hết nỗi đau suốt phần đời còn lại.....
Ta đứng chơi vơi giữa hai bờ quên nhớ, thả trôi cảm xúc của mình, kệ cho bước chân thời gian đến một khi nào đó đưa anh ra khỏi trái tim ta...
Cảm ơn cuộc đời đã cho ta những đêm buồn không nói.
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp một người như a:
- người đã thấu hiểu chia sẻ với ta rất nhiều..
- người đã dìu ta qua những nỗi buồn đau..
- người dưng mà ta không thể giữ cho riêng mình.....
Cảm ơn anh, người đã cho ta một lần trong đời được biết yêu... dẫu tình yêu đó còn nhìu nc mắt, nhiều tổn thương nhưng chưa bao giờ ta thấy hối tiếc. Ta đã dành trọn vẹn trái tim để yêu. Chỉ tiếc một điều ta chưa dám sống thật với cảm xúc của chính mình....
Ta gởi lại anh tất cả những nỗi nhớ còn nguyên vẹn... gởi lại anh cho người phụ nữ cùng anh đi suốt cuộc đời này...
Sẽ khóc một lần này nữa thôi....
Cảm ơn những bài học anh dạy... cảm ơn bàn tay anh đã nắm lấy tay ta trong những lúc lòng trống trải cô đơn nhất..
Ngày mai ta nhất định sẽ lau khô những giọt nước mắt... những ước mơ còn dang dở đang chờ ta... tự nhủ sẽ cố gắng sống sao cho trọn vẹn mỗi ngày.....
Đêm nay ta thấy thanh thản hơn mọi đêm....

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm