Poem logo
Poem logo

chuyện thánh thần - phần 1

Tác giả: Đặng Hoàng Vũ
CHUYỆN THÁNH THẦN
(PHẦN 1 – THÁNH THẦN CŨNG BIẾT ĐÓI)

Mới ngày cuối năm, chưa đến giao thừa mà mấy ông thần ở dưới quê đã rôm rả đón khách. Bạn bè về quê ăn tết là mấy ông thần ở thành thị, cũng nhồi nhét nhau trên mấy chuyến xe thần mới đến được dưới quê, mặt mũi ông thần nào cũng phờ phạc, mệt mỏi, có vẻ cũng đói khát.

Cái không gian yên bình ở dưới quê bị phá vỡ bởi những ông thần thành thị kéo về tá túc mỗi lúc một đông. Mấy thần dưới quê hỏi “nghe nói thành thị vui lắm, sao mấy ông không ở trên đó ăn tết mà năm nào cũng lặn lội về chổ khỉ ho cò gáy chi cho khổ vậy?”. Thần thành thị bí quá ngậm ngùi “vui gì nổi khi cái bụng đói quá, không về đây chả lẻ ở trên đó cho bị chết đói, thần thánh cũng phải ăn uống chứ, không ăn uống thì người ta cúng bái thần thánh làm gì”.

Thần dưới quê thấy lạ hỏi lại “Ủa, mấy nhà ở thành thị không có tục lệ cúng bái cho mấy ông hay sao mà ông nào cũng đói khát như ăn mày thế này, khổ vậy chi bằng về quê mà giúp mấy người dưới quê, lúc nào cũng được no bụng”. Thần thành thị đáp “họ cũng cúng bái dữ dội lắm, họ bỏ tiền ra mua đồ cúng nhiều vô kể, nhưng không ăn được. Có nhà thì họ cho ăn trái phật thủ, có nhà thì họ ban cho trái dưa lê thần tài, có ông thì đang nhập viện thì ăn nhầm trái cà độc (gọi là trái dư) mà gia chủ họ cúng”.

Thần dưới quê cười khanh khách “ôi, mấy ông kiến thức kém thế. Trái phật thủ thì để cho đẹp và cầu may mắn, ăn thế nào được. Trái dưa lê thần tài thì có mùi vị gì đâu mà ăn, còn trái cà dư thì ăn vô chưa chết đã là may”. Thần thành thị phân bua “đã không ăn được thì cúng làm gì, quả hay trái là công dụng để ăn, còn muốn làm đẹp, làm thơm thì cúng hoa, muốn may mắn, thỉnh cầu gì thì ghi giấy, ghi chữ. Bọn tôi thì biết họ nghĩ thế nào được, cứ cúng là ăn, tưởng đâu là trái cây ngon mà họ vừa lai tạo được, … ai dè, … đói lắm mấy ông ạ, dưới này có trái gì cho ăn tí”.

Mới ở dưới quê được một hôm, thần thành thị xin phép trở về, thần dưới quê thắc mắc “mấy ông mới về chơi có một ngày mà đi đâu vội thế, trở về thành thị lại tiếp tục đói khát mấy ngày tết cho xem”. Thần thành thị cám ơn “Ừh, bọn tôi cũng no rồi, giờ trở lại thành thị đây để chiều còn vô bệnh viện lấy thuốc tiêu chảy uống nữa. Bọn tôi ăn uống dưới quê cũng không hợp khẩu vị nên cái bụng nó quần quá, ăn đu đủ ngọt, rồi ăn liền xoài chua, sau đó uống nước dừa, đúng là cái bụng không quen thật. Sẵn tiện ghé bệnh viện thăm luôn ông bạn bị ngộ độc vì ăn quả cà dư hôm trước xem ổng sao rồi. Dù sao cũng cám ơn mấy ông ở dưới quê nhiệt tình quá”.

Mấy ông thần lằm bằm “Rõ khổ, nhập gia thì tùy tục, đáo xứ thì tùy gia. Ở chung nhà với gia chủ, mong muốn là họ ăn gì thì mình ăn đó cũng không dễ chút nào. Họ kính trọng mình quá đôi khi làm mình chống chọi cũng mệt mỏi, ước gì họ xem mình là người nhà, họ ăn gì thì cho mình ăn đó thì đỡ khổ rồi”.

Đặng Hoàng Vũ (9/02/2017)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm