tình phôi pha
TÌNH PHÔI PHA
Em đi rồi ngày tháng rủ cơn mưa
Người còn đây lệ thừa đầy chất chứa
Thuyền xa vời ngọn lửa này vơi nửa
Bến hoang vu quạnh nữa ở bên đời ..
Hạt sương mai đọng lời mãi chưa rơi
Đêm tan màu buồn chơi còn ngồi lại
Rạng đông lên trời hãi dìm mơ quái
Gió mây vui cho ái vọng miệt mài
Tiếng yêu nào tôi vay nợ chia hai
Mộng chung đó đôi vai này gánh đủ
Mơ cùng hướng chẳng phụ màng gì phú
Ước trăm năm hội tụ sống thiên đàng
Kẻ điên chết khăn tang ai sẽ mang ?
Rồi bật khóc thương chàng tuôn giọt lệ?
Tiếc cho người không xuể cầu thượng đế?
Gợi vấn vương kể lể mối duyên đầu!
Nàng tự tại qua cầu như loài sâu
Thật tự nhiên nhanh hầu bỗng biến mất
Cũng vô tư đuổi khất tay trở lật
Hoặc hồn nhiên sống thật hay thương thường
Đến một phương sầu vương thả trăm đường
Dạo phút chốc trăng vườn lại vụt gót
Xem vờn hoa nghịch xót hờn đắng ngọt
Nếm chua cay lật đật nói câu từ 😝
Lời thối chuyển mình ừ ! nếm tương tư
Lòng chấp đổi thực hư hồi lưu luyến
Dạ đành cam lắng chuyện mong hóa huyễn
Nuốt chua cay đau điến cả thân gầy
Tối đen dài đọa đày kiếp hồn phai
Tuổi mòn sơ ta hài mối tình chết
Hạ mời chào rụng vết thương thấm mệt
Mùa Xuân ơi ! Đã hết tự bao giờ ./.
07/02/2017